Tống Thì Hành

Chương 236 : Địa vị giang hồ

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


Điền Hành Kiến và Tô Xán, quả thật là tìm Ngọc Doãn để thủ tiêu tang vật.



Ở Khai Phong này có hơn một triệu nhân khẩu, thương gia, phú hộ, quan to, người sang quý nhiều không kể xiết, giá hàng so với các nơi khác cao hơn gấp mấy lần.



Nếu muốn thủ tiêu tang vật, quả thật là một nơi để đi!



Tuy nhiên, có một việc thật sự Tô Xán nói cũng không sai: quả thật lần này bọn họ đã rước lấy phiền phức.



Ở trên sông độc chiếm việc buôn bán, nào có ngờ đâu người bị giết lại có lai lịch lớn. Không biết tại sao lại còn kinh động đến quan phủ ở hai địa phương, kể cả toàn bộ Trịnh Châu, cũng đang truy tìm hung thủ. Trước đây, Điền Hành Kiến thu được tang vật, phần lớn đều thủ tiêu tang vật ở huyện Võ Trắc. Ở đó có đường đi của y, mặc dù giá cả không cao, nhưng lại rất an toàn. Nhưng lúc này đây, ở huyện Võ Trắc đã có tra xét, làm cho Điền Hành Kiến không dám ra tay. Nhưng tang vật này cứ nằm mãi ở trong tay, rốt cục cũng không phải là biện pháp...



Về lâu dài, rất có thể sẽ bị lộ ra dấu chân ngựa.



Cho nên, Điền Hành Kiến nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ tới Ngọc Doãn.



Lúc trước y đối xử tốt với Ngọc Doãn, cũng là có ý muốn mở một con đường ở phủ Khai Phong.



Chỉ có điều về sau lại cảm thấy có vẻ không được an toàn. Lần này Điền Hành Kiến thật sự là cấp bách, không thể không đến tìm Ngọc Doãn.



Chủ yếu là tang vật này thật sự là rất khó giải quyết!



Ngọc Doãn lâm vào trầm tư.



Hắn không muốn nhúng tay vào chuyện này, vụ án có thể kinh động lớn đến quan phủ hai bên bờ sông, lẽ nào lại bình thường?



Tuy hiện nay hắn trụ vững ở phủ Khai Phong, nhưng cũng không có nghĩa là muốn làm gì thì làm. Ngược lại, phần lớn thời gian, nếu so với trước hắn càng thêm cẩn thận. Chỉ có điều Điền Hành Kiến tìm tới tận cửa, Ngọc Doãn thật sự không thể chối từ. Bắc Tống này đây có tập tục giang hồ của Bắc Tống, lúc này ngươi không giúp đỡ, chẳng khác gì là chặt đứt một con đường, tương lai ai cũng không thể nói sẽ xảy ra chuyện gì.



Tô Xán cũng không thúc giục, mà chỉ lẳng lặng nhìn Ngọc Doãn, không nói lời nào...



Chuyện này quả thực không phải là nhỏ, Ngọc Doãn suy tính cũng hợp tình hợp lý.



Vốn chỉ là đến để tìm vận may, thậm chí Tô Xán đã chuẩn bị bị cự tuyệt.



Thật lâu sau, Ngọc Doãn ngẩng đầu lên.



- Là những mặt hàng nào?



- Trừ một ít vàng bạc châu báu ra, còn có ba con ngựa.



- Ba con ngựa?



Tô Xán gật đầu, hạ giọng nói:



- Ba con Ðại Uyển mã.



Ngọc Doãn nghe thế, lập tức hít sâu một hơi.



Ðại Uyển mã?
- Nhị Lang, cha của ngươi có ở trong doanh không?



- Đang ở trong doanh thử pháo, ta đi gọi ông ấy đến ngay.



- Cũng tốt, vậy chúng ta xin đợi ở đại sảnh.



Tiểu giáo, đó là Lăng Uy con trai của Lăng Chấn.



Từ sự việc lần trước về sau, Lăng Uy thay đổi hoàn toàn.



Vốn y luyện được khả năng vồ rất tốt, bèn vào trong quân làm Hiệu dụng. Đương nhiên, đây chỉ là tạm thời! Phía Lăng Chấn đã lo bạc, chờ thêm hai tháng, bèn cho Lăng Uy ra khỏi Ngự Doanh, gia nhập Điện Tiền Ti, trở thành cấm quân của Đông Kinh.



Lúc này Lăng Chấn và Điện Tiền Ti, coi như là có chút giao tình.



Lại thêm mối quan hệ với Cao Nghiêu Khanh, Lăng Uy vào cấm quân cũng không phải là một việc khó.



Chỉ cần đả thông quan hệ, vào cấm quân ít nhất là đã có thể làm được Thừa Cục, vị trí còn ở trên cả Áp Quan của Phong Huống, nhưng cũng chỉ là quân quan thấp nhất ở trong quân. Tuy nhiên không quan trọng, chỉ cần Lăng Chấn duy trì tốt mối quan hệ với Điện Tiền Ti, Lăng Uy sẽ rất nhanh được lên chức. Không chừng không quá một năm, là đã có thể làm Tương Ngu Hầu, thậm chí có thể trở thành Thập Tướng.



Lăng Uy đối với sự an bài của Lăng Chấn lần này, cũng không có bất kỳ ý kiến phản đối nào.



Bởi vì ban đầu là Ngọc Doãn giúp y giải quyết xong phiền toái, Lăng Uy cực kỳ kính nể Ngọc Doãn.



Đặc biệt là về sau lại nghe người ta nói, ba người Ngọc Doãn chạy tới Ngự Quyền quán đá quán, rồi sau đó an toàn trở ra... Bất kể là vì sao có thể an toàn trở ra, đều đủ để cho Lăng Uy vô cùng khâm phục. Lần trước khi Ngọc Doãn tới thử pháo, Lăng Uy còn nhận Ngọc Doãn là huynh trưởng.



Nói đến pháo ở Ngự Doanh này, thật ra lại vô cùng đơn giản.



Nó tương tự như một loại thiết bị tín hiệu, lúc công kích, không có uy lực quá lớn.



Tuy nhiên về mặt thuốc pháo Lăng Uy đích thật là một chuyên gia, y chế tạo pháo hiệu rất có uy lực, hơn xa loại pháo hiệu bình thường, lại thêm chứa lực sát thương nhất định.



Sau khi Ngọc Doãn chứng kiến thử qua pháo hiệu, hơi có chút thất vọng.



Tuy nhiên sau khi Lăng Chấn giải thích về thuốc pháo, lại khiến cho Ngọc Doãn vô cùng hiếu kỳ.



Cái gì là khẩu hỏa pháo lớn ở hậu thế, Ngọc Doãn không biết tạo ra như thế nào, cho dù là có biết, chỉ sợ cũng không thể làm được.



Điều mà hắn cảm thấy hứng thú chính là tự Lăng Chấn nghiên cứu chế ra hỏa dược.



Theo sự giải thích của Lăng Chấn, đồ chơi này quả thật được làm ra là dùng cho pháo hiệu, uy lực không phải là nhỏ.



Chỉ có điều, Ngọc Doãn vẫn chưa từng chứng kiến.



Ba người ngồi ở đại sảnh, chỉ trong chốc lát, chỉ thấy Lăng Chấn hấp tấp chạy vào:



- Tiểu Ất, sao hôm nay rảnh rỗi đến làm khách chỗ của ta đây vậy?