Tống Thì Hành

Chương 237 : Củ khoai nóng bỏng tay

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


Giữa Ngọc Doãn và Lăng Chấn, không cần phải khách sáo gì cả.



- Thúc phụ, hôm nay Tiểu Ất đến là có chuyện muốn nhờ.



- Hả?



- Tiểu Ất có một vài thứ, không thể vào thành, lại cũng không biết nên thu xếp như thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui, thấy chỉ có ở chỗ thúc phụ là thích hợp nhất, cho nên muốn xin thúc phụ giúp đỡ. Đương nhiên, nếu như thúc phụ có chỗ khó, vậy coi như Tiểu Ất chưa nói gì.



Có một vài thứ không thể vào thành?



Đối với một cái phủ đông đúc như Khai Phong mà nói, lại có đồ vật gì mà không thể vào thành?



Tuy Lăng Chấn ở trong quân đã lâu, nhưng đối với cách thức của giang hồ cũng không phải là xa lạ. Có câu nói rất đúng, đó là binh phỉ một nhà. Có đôi khi binh chính là phỉ (kẻ cướp), phỉ chính là binh. Lăng Chấn luôn luôn ở tại Khai Phong, chưa từng trải qua loại sự việc này, nhưng nghe nói cũng không ít.



Trên thực tế, chính là ở trong cấm quân của Đông Kinh, cũng tồn tại sự việc không thể lộ ra ngoài như thế.



Trong quân của Đại Tống thối nát, là một sự thật không thể chối cãi.



Nếu không thì đâu có khả năng xảy ra việc Thái Nguyên Thành, Nhâm lão công có thể mua được quân mã.



Lăng Chấn nghe vậy lập tức mỉm cười.



- Tiểu Ất sao lại nói thế? Cứ để ở chỗ này xem ai có thể tìm tới đây.



- Thúc phụ, nguồn gốc của mấy thứ này...



- Tiểu Ất đừng nói như vậy, nếu như nằm trong Ngự Doanh của ta đây thì đều là của Ngự Doanh ta. Yên tâm, mặc dù thúc phụ không có nhiều bản lĩnh, nhưng điều này vẫn có thể đảm đương nỗi.



Một câu, đã miễn đi rất nhiều lời nói.



Nếu Lăng Chấn đã nói như vậy, Ngọc Doãn cũng không nói thêm lời thừa nữa.



Một lát sau, bên ngoài có người thông báo, nói là có người đến tìm Ngọc Doãn.



Ngọc Doãn vội đi ra, chỉ trong chốc lát, dẫn theo bọn người Tô Xán tiến vào trong Ngự Doanh.



Vốn cho là, Tô Xán nói châu báu bạc triệu chẳng qua chỉ có một rương. Nhưng khi Ngọc Doãn nhìn đến, mới biết hắn đã lầm rồi! Tô Xán mang theo năm cái rương lớn tiến vào, ngoài ra, còn có ba con Ðại Uyển mã như lời y đã nói. Vừa nhìn ba con ngựa kia, Ngọc Doãn hoảng sợ ngay lập tức.



Ba con ngựa này, chính là một trắng hai đen, phân biệt rất rõ ràng.



Con Bạch Mã, toàn thân trên dưới đều là một màu trắng như tuyết, không có nửa cọng lông tạp. Từ đầu tới đuôi, thân dài một trượng (mười thước Trung Quốc), cao chừng tám thước. Vừa đứng ở đó, ngay lập tức cho thấy chỗ phi phàm, lắc đầu vẫy đuôi, hí vang không ngừng, nhìn qua quả thật là không tầm thường.



- Đây là...



Khi Lăng Chấn nhìn thấy Bạch Mã, cũng giật mình kinh hãi.




Lăng Chấn đột nhiên ngẩng đầu, trầm giọng nói:



- Ngươi nói là mười chín trại Hà Bắc Phó Tuyển, Mạnh Đức, Lưu Trạch, Tiêu Văn Thông sao?



Tô Xán cười nói:



- Phó Tuyển Tiêu Văn Thông, là trại Hà Bắc.



Còn lại tiểu nhân và Điền Thất ca là thuộc mười hai trại Hà Đông...



Ngọc Doãn bối rối!



- Mười chín trại gì?



Ngờ đâu Lăng Chấn lại dùng ánh mắt quái lạ nhìn Ngọc Doãn, sau một lúc lâu cười khổ nói:



- Tiểu Ất thật bản lãnh, Hà Bắc, Hà Đông mười chín trại này, đó là mấy tay hảo hán trong chốn lục lâm lớn nhất ở Hà Bắc, Hà Đông. Nay ngươi cùng bọn họ kết giao, ngày sau hai địa phương Hà Bắc, Hà Đông, có thể tung hoành. Vốn tưởng rằng Tiểu Ất chỉ sống yên ổn tại Khai Phong, lại không nghĩ trong chốn lục lâm, cũng có thanh danh thật lớn.



Mười chín trại Hà Bắc, Hà Đông sao?



Ngọc Doãn không kìm nổi nuốt nước miếng...



Mãi cho đến bây giờ, hắn vẫn không hiểu rõ lắm về mười chín trại là như thế nào.



Tuy nhiên nghe giọng điệu của Lăng Chấn như thế, hắn chỉ sợ là đã quấn vào chuyện trong chốn giang hồ này.



++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ ++++++++



Tô Xán mang theo hai ngàn quan, rời khỏi Đông Kinh.



Ngọc Doãn ngồi ở đại sảnh Ngự Doanh, vẫn cảm thấy mê muội từng cơn.



Năm cái rương ở công đường kia, giống như năm củ khoai nóng phỏng tay, khiến hắn không biết nên xử lý như thế nào.



Tuy ở trước mặt Tô Xán hắn đáp ứng chuyện này là để chứng tỏ hắn cũng muốn xử lý, nhưng trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp. Nhớ ngày đó, hảo hán Lương Sơn trong truyện Thủy Hử, chỉ cướp có một trăm ngàn quan tiền sinh nhật, liền bị triều đình nhắm trúng luân phiên xuất binh. Mà nay chục triệu quan châu báu bị cướp, trời mới biết sẽ gặp phải cái loại phiền phức gì. Không phải sao, mấy thứ này trong một thời gian ngắn, tuyệt đối không thể để lộ ra.



Tuy nhiên, tiếp theo lại có một vấn đề.



Những “Dê mập” bị Điền Hành Kiến, Tô Xán xử lý lại có lai lịch gì?



Có thể có được ba con Hãn huyết bảo mã, có thể có được tài phú kinh người như thế, những người này từ nơi nào đến? Muốn đi đến đâu?



Trong lòng Ngọc Doãn, tràn đầy nghi vấn...