Tống Thì Hành

Chương 243 : Khách quý (2)

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


Trần Hi Chân thật sự là một vị đại hiệp nổi tiếng trong giới giang hồ.



Luận công lực lão đã đạt tới cảnh giới tông sư, có thể coi như là cao thủ thực sự. Trong trường hợp đó, công phu luyện được cũng không phải tầm thường. Y học cả văn lẫn võ, đầu thân cho vương gia nhưng vẫn mãi lận đận. Trong suy nghĩ của Trần Hi Chân thì nếu chỉ có công phu sẽ không có được vinh quang. Trong tư tưởng của y vẫn có suy nghĩ làm quan.



Đáng tiếc cả đời lão lại không có được lấy một chút quan chức.



Có điều nếu nói về sự trung thành với triều đình thì Trần Hi Chân thật sự không thua bất cứ ai.



Nghe nói Nhu Phúc đế Cơ tới đây, sự nhiệt tình của Trần Hi Chân đối với tiên triều cũng giảm đi rất nhiều.



Khi đi vào đình viện lão sửa sang lại trang phục. Một lão giang hồ còn như vậy chứ đừng nói là cha con Long Đằng.



Ba người cẩn thận đi vào trong sân. Vốn Ngọc Doãn để cho họ ngồi ghế trên nhưng Trần Hi Chân không đồng ý.



Vả lại vị trí bên trên là những ai?



Lý Dật Phong, Cao Nghiêu Khanh, Chu Huyến và đám người trong nha nội.



Lần lượt còn lại là Thái học sinh còn có An Đạo Toàn và Lăng Chấn đang ngồi. Xuống chút nữa còn có Tiếu Khôn và đám quan nhỏ phủ Khai Phong.



Tiểu Ất thật sự đã có thanh danh.



Có điều nếu không như vậy thì làm sao mà hắn có thể lập nên cơ nghiệp lớn như thế.



Vốn Trần Hi Chân cũng muốn ngồi cùng đám người tiếu Khôn nhưng bị Ngọc Doãn kéo tới ngồi ghế thứ.



Mấy chỗ này còn có An Đạo Toàn và Lăng Chấn.



Sau khi Trần Hi Chân ngồi xong, An Đạo Toàn đột nhiên cười nói:



- Trần đại hiệp! Bao nhiêu năm không gặp vậy mà tinh thần của ngài càng ngày càng tốt.



- Ngươi là..lão An?



Trần Hi Chân không nhận ra An Toàn Đạo ngay. Có điều nhìn An Toàn Đạo vê râu cười nói, lão đột nhiên nhớ ra lai lịch của đối phương. Trong lòng lão lập tức vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, kéo tay An Toàn Đạo nói liên tục.




Hiển nhiên là Cao Nghiêu Khánh và Chu Huyến không quan tâm tới vấn đề của Liễu Thanh. Nên khi nghe Liễu Thanh nói vậy, họ cũng không để ý.



- Đại quan nhân! Nếu con đường buôn bán ở Tây châu khó khăn như vậy thì ngươi định làm thế nào?



Ngọc Doãn vẫn để ý nên lên tiếng hỏi.



Liễu Thanh lặng đi một chút, nhấp chén rượu rồi cười khổ:



- Còn làm sao được? Chỉ có thể nghĩ cách. Hiện nay Tây châu đang loạn, người Liêu và người Hồi Cốt chưa phân thắng bại cho nên thì biết tạm thời thờ ơ. Chờ khi tình hình Tây châu ổn định một chút thì phái người tới đó thu xếp. Dù sao thì tiền mãi lộ bắt buộc phải có. Nếu may mắn tìm đúng người thì tốt. Nếu không may tìm nhầm người thì chuẩn bị sẵn chuyện gặp rủi ro. Chẳng lẽ lại bỏ qua việc buôn bán? Từ đời tổ phụ nhà ta đã bắt đầu kinh doanh tại Tây châu tới nay đã được ba đời nên không thể bỏ được. Có điều hiện tại chưa có cơ hội nên phải đợi thêm một chút. Ta dự định tới phủ Thái Nguyên tìm kiếm con đường buôn bán lên Mạc Bắc... Nếu thật sự không được thì tới Tây Hạ một chuyến nói không chừng còn tìm ra cách. Có trời mới biết được Tây Hạ sẽ loạn tới bao giờ.



Liễu Thanh nói tới đây liền thở dài. Tuy nhiên ánh mắt Ngọc Doãn lại trở nên sáng ngời:



- Đại quan nhân muốn tới phủ Thái Nguyên sao?



- Đúng vậy.



- Nói tới phủ Thái Nguyên, nhà ta có vị bằng hữu. Vốn nhà ta có một vị thế giao tên là La Tứ Lục. Lúc trước vì có chuyện nên bị xâm chữ lên mày đày tới phủ Thái Nguyên. Con trai của lão tên là La Đức. Khi lão tới phủ Thái Nguyên lại được sự coi trọng của Đoàn Luyện sử, nên đang làm thư lại. Ngoài ra ta cũng có một vị bằng hữu rất có thể diện. Ta đang định gửi mấy thứ tới đó nhưng chưa có cơ hôi. Nếu đại quan nhân tới phủ Thái Nguyên, tiện đường không biết có được không. Ta có thể viết một phong thư gửi cho họ, không chừng có thể giúp cho đại quan nhân được một chút.



Liễu Thanh hết sức mừng rỡ. Hàng năm y toàn tới Tây Vực cho nên không quen thuộc lắm đường lên Mạc Bắc, mà phủ Thái Nguyên lại càng không quen ai.



Theo như Ngọc Doãn nói thì bằng hữu của hắn dường như có chút lợi thế, có thể làm ít mà công to.



- Tiểu Ất đúng là phúc tinh của nhà ta. Nếu lần này có thể mở được con đường buôn bán lên Mạc Bắc thì sẽ chia cho tiểu Ất.



Ngọc Doãn mỉm cười, cũng không khách khí nói thêm với Liễu Thanh mấy câu.



Hắn còn định gọi Cao Sủng tới thì chợt nghe bên ngoài viện có người hô:



- Bạch Thế Minh của lầu Phong Nhạc tới chúc mừng tiểu Ất ca.



Bạch Thế Minh của lầu Phong Nhạc?



Ngọc Doãn nghe thấy thế thì lặng người đừng dậy đi ra ngoài thì thấy một người thanh niên đang bước đi vào trong.