Tống Thì Hành

Chương 246 : Thương hải nhất thanh tiếu

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


Yến Nô cầm cây đàn tới đưa cho Ngọc Doãn. Đã lâu rồi, nhưng nàng không thấy Ngọc Doãn chơi đàn. Mặc dù trong lòng rất muốn nghe tuy nhiên lại không biết phải nói như thế nào.



Mà hôm nay, Ngọc Doãn chơi đàn khiến cho Yến Nô rất vui. Sau khi đón lấy cây đàn, Ngọc Doãn liền ngồi xuống, so lại dây sau đó nhắm mắt lại.



"Với một đêm đẹp như thế này nên đàn khúc gì đây?"



Ngọc Doãn suy nghĩ rất lâu rồi đột nhiên nhếch miệng. Kê cầm liền phát ra âm thanh giống như tiếng thở dài, làm cho những tiếng rì rầm lập tức biến mất, chỉ còn lại sự im lặng.



Bản nhạc đó có giai điệu réo rắt, hồn hậu như tiếng ca.



Tại nơi này có lẽ không ai giỏi âm luật nhưng cũng hiểu được một chút.



Chẳng hạn như Cao Nghiêu Khánh mặc dù ăn mặc quần áo lụa là nhưng cũng là người có tài học. Nghe thấy tiếng đàn, y ngân ngẩn một lúc rồi thì thào:



- Nhị Thập Lục Lang đã nghe khúc này chưa?



Chu Huyến lắc đầu:



- Ta chỉ nghe thấy hay nhưng không nhận ra được sự ảo diệu trong đó.



- Khúc này chẳng lẽ là do tiểu Ất mới sáng tác?



Cao Nghiêu Khánh lẩm bẩm xong lập tức tập trung lắng nghe.



Mà đám người Lý Dật Phong thì đầy sự hưng phấn vỗ nhịp theo tiếng đần.



Đây là lần đầu tiên, Lý Nhược Hư và Từ Quỹ chỉ biết Ngọc Doãn chơi kê cầm giỏi nhất nhưng chưa được nghe bao giờ. Hôm nay gặp mặt, Ngọc Doãn đã mang lại cho hai người rất nhiều cảm giác mới mẻ. Có điều cả hai cũng giống như Cao Nghiêu Khánh, trong lòng đầy sự nghi hoặc.



- Cửu Nhi Tỷ! Đây là khúc gì?



Triệu Đa Phúc không nhịn được lên tiếng hỏi.



Yến Nô chỉ biết cười khổ mà lắc đầu:



- Nếu muội muội cũng không nghe ra được thì ta lại càng không hiểu.



- Người ta nói trong âm luật, tiểu Ất sinh ra đã có bản lĩnh. Hôm nay ta mới biết câu nói ấy là sự thật... Trước đây có lần ta được nghe tiểu Ất chơi bản Âu Lộ vọng cơ, nhưng không ngờ hôm nay lại được nghe bản mới.



Chu Tuyền nhỏ giọng nói với Chu Phượng Anh.



Vào lúc này, Ngọc Doãn đang chơi một lúc Lương Tiêu do Lưu Thiên Hoa sáng tác vào thời hậu Thế Dân. Khúc nhạc này vốn được Lưu sư ngẫu hứng sáng tác trong một đêm không trăng ngồi với học sinh và bạn bè. Lúc ấy, Lưu sư có cảm hứng nên mới vừa kéo đàn vừa ghi nhớ. Vì vậy mà đời sau ca khúc Nhị hồ độc tấu vẫn vinh danh gần trăm năm, và được xếp vào một trong mười ca khúc Nhị Hồ. Địa vị của nó so với Nhị Tuyền Ánh Nguyệt kém hơn một chút.



Ca khúc Lương Tiêu có sự trữ tình, tươi mát, thanh thoát mang tới cho người ta cảm giác tự đắc.



Ngọc Doãn đàn khúc nhạc này hoàn toàn phù hợp với bầu không khí nơi đây.



Trong lúc hắn đàn, nửa thân dưới vô cùng vững chãi, không động đậy nhưng nửa thân trên thì lắc lư, thậm chí là lúc lắc đầu như chìm đắm trong khúc nhạc. Tấu xong phần thượng, giai điệu lập tức thay đổi chuyên sang phần trung.




- Ta nói không ngờ tối hôm qua ngươi dám kéo Nhu Phúc Đế cơ nhảy, lại còn ôm lấy người ta...



Ngọc Doãn ngẩn người rồi giật mình cảm thấy ớn lạnh:



- An thúc phụ! Người không được nói lung tung.



- Làm sao mà nói lung tung? Không tin ngươi cứ hỏi Cửu Nhi tỷ.



Yến Nô bưng hai chén cháo đi tới, nghe thấy An Đạo Toàn nói vậy liền bật cười khúc khích.



- Cửu Nhi tỷ! Ta thực sự ôm Đế Cơ nhẩy?



- Ôm thì không. Có điều cầm tay nhẩy thì có... Không chỉ...mà còn có cả Thập bát tỷ và Phượng Anh muội cũng bị huynh kéo vào nhảy. Ừm! Còn ta thì phải bế Tiểu Tử huyên! Nhưng nói chung c không có gì quá giới hạn.



"Kéo công chúa nhảy mà còn không quá giới hạn sao?"



Ngọc Doãn nhìn Yến Nô mà chỉ biết cười khổ.



- Các cô ấy có mất hứng không?



- Không! Lúc về mọi người đều rất vui... Đúng rồi! Sáng nay Cao Nha nội phái người tới bảo Nô nói với huynh rằng sau mười lăm liền bắt đầu. Địa điểm chính là Hạ Kiều viên... Tiểu Ất ca! Huynh định dậy ai?



- A! Chính là Hoàng công tử mà trước kia Nha nội có nói.



An Đạo Toàn ăn hết bát cháo rồi nhíu mày:



- Sao ta nghĩ mãi không ra trong triều có vị nhân vật lớn nào họ Hoàng nhỉ?



- Cái này?



Ngọc Doãn cũng không biết phải trả lời như thế nào.



Ngay cả An Đạo Toàn cũng không biết thì đúng là lạ.



Dù sao thì Ngọc Doãn vẫn cảm thấy chuyện này có gì đó khác lạ.



- Còn nữa. Lúc trước nhị tỷ có nói rằng có thể giúp Thang Âm lão gia tìm hai tên người hầu. Nô nghĩ nếu nhị tỷ đã giới thiệu thì có thể tin cậy liền đồng ý. Có lẽ hai ngày nữa sẽ tới... Tới lúc đó, tiểu Ất ca cũng nên nói với Tiếu Áp ti một tiếng, nếu không lại có rắc rối.



- Ta biết rồi.



- Mặt khác, Liễu đại quan nhân nói rằng mười chín tháng tám sẽ đi. Tiếu Ất ca muốn làm cái gì thì nên chuẩn bị sớm.



Ngọc Doãn chợt nhớ tới chuyện hôm qua nói với Liễu Thanh. Hắn vội vàng nuốt hết chỗ cháo rồi đứng dậy:



- Nếu vậy ta sẽ đi tìm Thập Tam Lang để bàn bạc.