Tống Thì Hành

Chương 247 : Lần đầu gặp Mộc Ngư tăng

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


Đã quá giờ Thìn, ánh mắt trời phủ khắp cả thành Khai Phong. Ánh nắng giữa thu không gay gắt như cái nắng mùa hè, mang tới cho người ta một thứ cảm gi thoải mái.



Trên ngã tư đường, dòng người qua lại hối hả, tấp nập. Trong một quán trà bên cây cầu tạm, có mấy người nhàn rồi đang ngồi nói chuyện.



- Các ngươi có tới ngõ Quan Âm không?



- Có chuyện gì?



- Ha ha! Hôm qua ta lén tới đó. Tiểu Ất ca bỏ ra một khoản lớn bày tiệc rượu... Tất cả các món ngon do đầu bếp của lầu Phan nấu nướng. Chỉ riêng Hoàng Đô Xuân cũng phải tới ba chục bình, uống thật là sướng.



Người đó tên là Ngưu Nhị, vốn là lưu mạnh ở đây. Có điều từ khi Ngọc Doãn tới làm chủ lò mổ Liền Kiều, Điền Vũ bị hắn đuổi đi nên Ngưu Nhị đứng đầu ở đây. Chỉ có điều, với sự có mặt của Ngọc Doãn, y cũng không dám làm loạn. Lúc Điền Vũ bị bắt, vùng Liền Kiều thật sự yên tĩnh hơn nhiều. Thêm vào trong thời gian gần đây, có nhiều cấm quân tới tuần tra trong phủ Khai Phong khiến cho đám lưu manh lại càng thêm cẩn thận. Ngày thường, đám lưu manh sẽ ngông nghênh đi ngoài đường. Nhưng hiện tại, cả đám đều ngoan ngoãn không dám phóng túng. Có trời mới biết Quan gia bị chạm phải cái gì. Chẳng may bị vạ lây thì đúng là khổ.



Ngưu Nhị cũng quen thuộc với quán trà này cho nên mới trốn tới đây. Nhưng người xung quanh nghe thấy vậy thì hứng trí:



- Ngưu Nhị! Nghe nói hôm qua tiểu Ất ca còn đánh đàn?



- Đương nhiên! Không chỉ chơi đàn mà còn hát nữa... Ta còn nhớ mang mang bài hát đó. Để ta hát lại cho các ngươi nghe...: Thương hải nhất thanh tiếu...na cá thập yêu lưỡng ngạn triều..."



Có thể nói âm thanh khàn khàn của Ngọc Doãn trong lúc nửa tỉnh nửa say nhưng vẫn giữ được cung bậc. Tuy nhiên Ngưu Nhị mới rống lên khiến cho người trong quán trà sợ quá vội vàng ngăn gã lại.



Ngưu Nhị vừa ăn bánh bao vừa uống trà, rồi cười nói:



- Ta hát không hay. Có điều Tiểu Ất ca lại hát rất hay. Mặc dù không trong trẻo nhưng lại có phong cách. Lời của bài hát cũng hết sức đơn giản. Nhưng do hôm qua ta uống nhiều rượu nên không nhớ rõ lắm. Có điều ta thấy được chẳng lâu nữa, bài hát này sẽ lan truyền ra khắp nơi.



Đúng lúc này, chợt thấy người hầu trà kích động chạy ra ngoài.



- Tiểu Ất ca! Sao tới muộn vậy?



Ngưu Nhị nhìn ra thấy Ngọc Doãn đang đứng ở cửa liền co đầu lại. Đối với đám lưu manh bọn họ thì quan phủ không sợ mà sợ nhất là động tới Ngọc Doãn. Nên nhớ rằng hiện nay vùng Liền Kiều, người đứng đầu thực sự là Ngọc Doãn. Nhưng hắn cũng chưa bao giờ gây rối ở đây.




Có điều bước vào bên trong thì có thể thấy mặc dù diện tích của nó hơn nhỏ nhưng đủ tất cả mọi thứ. Đối diện với cổng là một tòa Đại Hùng bảo điện, bên trong thờ Quan Thế Âm bồ tát. Hai bên Đại h bảo điện là hai dãy phòng có tới mười mấy gian. Chính giữa sân có đặt một cái đỉnh ba chân dùng để đốt hương.



Ngọc Doãn cầm ba cây hương đốt rồi cắm vào trong đỉnh. Sau đó hắn lại đốt thêm hai xấp giấy tiền rồi mới kéo một vị tiểu tăng nhân tới hỏi nhỏ:



- Xin hỏi sư phụ! Trong chùa có một vị Mộc Ngư tăng đúng không?



Trần Hi Chân không nói pháp danh của Mộc Ngư tăng cho nên Ngọc Doãn cũng chỉ biết hỏi vậy. Vốn hắn nghĩ còn phải hỏi thêm một lúc nữa nhưng vị tăng nhân đó liền cười nói:



- Thí chủ muốn hỏi Trí Thâm trưởng lão?



- A?



- Trí Thâm trưởng lão ở trong chùa cũng chưa lâu. Ngày thường ngài hay cầm một cái mõ cho nên mới có tên là Mộc Ngư tăng. Lúc trước, cũng rất nhiều người mộ danh tới đây thỉnh giáo phật hiệu có điều Trí Thâm trưởng lão ăn nói không tốt cho nên phần lớn thời gian đều ngủ ở phía sau. Vì vậy mà từ từ không có ai hỏi tới. Nếu thí chủ muốn tìm thì cứ theo con đường này tới hậu viện. Tại góc Đông bắc có một cái vườn rau. Trí Thâm trưởng lão ở tại căn phòng bên cạnh đó.



Ngọc Doãn nghe được liền vội chắp tay tạ ơn, thuận tiện đút cho vị tăng nhân đó mấy tiền khiến cho y mừng tới mức hớn hở.



Như đã nói việc hương khói trong Quan Âm viện cũng không tốt lắm chỉ có thể cố gắng duy trì. Vì vậy mà ngày thường, đám tăng nhân hết sức kham khổ. So với Đại tướng quốc tự, viện Quan Âm thật sự không có gì đáng nói. Cho nên có được mấy chục tiền, đủ để cho vị tăng nhân đó cười vui vẻ.



Ngọc Doãn cũng không để ý tới suy nghĩ của người tăng nhân đó mà đi theo con đường y chỉ, xuyên qua hành lang vào trong hậu viện.



Trong viện, những cây cổ thụ vươn cao tỏa bóng mát khắp nơi. Một hàng cây hạnh sát tường đã héo rũ.



Ngọc Doãn phát hiện tại góc Đông Bắc sát với phía sau nhà của mình có một vườn rau. Đứng bên cạnh mảnh đất trồng rau, Ngọc Doãn có thể nhìn thấy thấp thoáng bóng nhà mình.



Mang theo chút cảm giác quái dị, hắn cất bước đi vào căn phòng bên cạnh mảnh đất, giơ tay gõ cửa:



- Xin hỏi! Mộc Ngư tăng, Trí Thâm trưởng lão có ở đây không? Ngọc Doãn theo lời sư thúc Trần Hi Chân, Trần đại hiệp tới đây thỉnh giáo Trí Thâm trưởng lão.