Tống Thì Hành

Chương 248 : Lỗ trí thâm

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


- Trần Hi Chân!



Ngọc Doãn còn chưa dứt lời, trong Thiền Phòng truyền đến tiếng gầm như thú rống, ngay sau đó tấm cửa gỗ khá chắc kia bị người ta đá một cái dập nát, từ trong phòng lao ra một người vạm vỡ, cầm trong tay một cái mõ lớn.



Từ khoảnh khắc tiếng gầm kia vang lên, Ngọc Doãn đã cảm thấy không ổn rồi.



Hắn vội vàng lui bước về phía sau, mới lui được hai ba bước thì cửa gỗ đã bị đụng nát.



Vụn gỗ bắn tung tóe.



Không đợi Ngọc Doãn đứng vững, người vạm vỡ kia rống lên:



- Ngươi chính là người Trần Hi Chân phái tới sao?



- Đúng vậy, ta...



Người vạm vỡ kia không nói hai lời đánh tới Ngọc Doãn.



Lời Ngọc Doãn vừa ra đến miệng đã phải nuốt trở vào, mắt thấy võ ông ta hạ xuống, liền vội vàng lắc mình lui bước tránh một kích của đối phương. Vốn định giải thích một chút, nhưng người đàn ông kia không cho hắn cơ hội nào. Vung mõ lên vù vù, giống như chùy lớn ngàn cân ập xuống. Ngọc Doãn chỉ nghe tiếng gió của mõ kia thì đã biết tiếp không được.



Bề ngoài nhìn thì cái mõ chỉ có hình thức bề ngoài thật lớn, dường như không có gì đặc biệt nữa cả.



Nhưng khi một đường sắc bén đánh úp lại, lại làm cho Ngọc Doãn biết mõ này tuyệt đối không hề tầm thường được làm bằng vật liệu gỗ thông thường.



Nhìn trọng lượng đoán chừng phải nặng sáu bảy mươi cân.



Nhưng nằm trong tay người đàn ông vạm vỡ kia lại nhẹ bẫng như không có gì.



Ngọc Doãn né tránh liên tục, nhưng người đàn ông kia càng công kích mãnh liệt.



- Dừng tay!



Ngọc Doãn thấy sắp bị dồn đến chân tường, rơi vào đường cùng liền như con lật đật lăn tròn tránh thoát cái mõ của người đàn ông kia, rồi bật người lên lớn tiếng hô:



- Trưởng lão, ta không hề có ác ý, sao ngươi lại làm vậy?



- Có ý gì? Đánh xong rồi nói!



Người đàn ông vạm vỡ cũng không phí lời với Ngọc Doãn, nhào lên.



Tuy nhiên lúc này cây dùi gõ mõ trong tay ông ta lại tiếp tục đánh tới Ngọc Doãn.



Dù mõ ước chừng to như cánh tay trẻ em, một đầu thô, một đầu nhỏ, nhìn giống như chày giã thuốc.



Cầm trên tay ước chừng khoảng hai mươi cân, mắt thấy mõ đập tới, Ngọc Doãn đã không còn cách nào né tránh được nữa, đành phải nâng chùy đón đỡ. Chỉ nghe “Bồng” một tiếng trầm đục, Ngọc Doãn bị mõ kia đập vào cánh tay run lên, lỗ tai ong ong, liên tiếp lui mấy bước.



Người vạm vỡ cười ha hả:
- Đúng vậy a!



- Gặp được Mộc Ngư tăng rồi à?



Ngọc Doãn thở dốc, cười khổ nói:



- Không biết... Chỉ biết lão già đó tên là Trưởng lão Trí Thâm.



- Vậy thì đúng rồi!



An Đạo Toàn dìu Ngọc Doãn chậm rãi về nhà.



Yến Nô đang ngồi ở công đường may vá quần áo, thấy bộ dạng thảm hại của Ngọc Doãn thì hoảng sợ, vội buông châm tuyến, bước nhanh đi ra.



- Tiểu Ất ca, huynh bị sao vậy?



- Cửu nhi tỷ đừng nhiều lời mau đun một thùng nước thuốc để Tiểu Ất ngâm.



Vốn định ngày mai bắt đầu tắm thuốc, nhưng không ngờ hắn lại chạy đến tìm Mộc Ngư tăng, thì nên tắm thuốc trước.



An Đạo Toàn ngăn cản Yến Nô, bảo nàng đi chuẩn bị.



Ngọc Doãn ngồi trên ghế dài ở đình viện, cái loại cảm giác không có sức lực vẫn rất mãnh liệt, không hề giảm bớt.



- Thúc phụ, ông biết người đó sao?



Kẻ điên này thật sự lợi hại, khí lực không hề kém ta, hơn nữa còn luyện tới công phu tầng thứ tư, ta gần như không có sức đánh trả. Rốt cuộc là Trần sư thúc có ý gì? Sao lại bảo ta chạy đi tìm ông ta chứ? Nếu không phải là ta mạng lớn, thì đã toi mạng trong tay ông ta rồi/



An Đạo Toàn nghe xong lập tức mỉm cười.



- Tiểu Ất thật là may mắn mà không biết. Trưởng lão Trí Thâm cũng không phải là người thường. Hắn vốn là mãnh tướng dưới tay Tống Giang, tứ ngược Sơn Đông, tên hiệu là Hoa Hòa thượng. Sau này Tống Giang vị triều đình chiêu an, hắn không muốn dốc sức cho triều đình nên đã đi làm hòa thượng. Triều đình vẫn luôn tập nã hắn, nhưng thủy chung không có tin tức. Ha hả, không ngờ hắn ta lại trốn ở Quan Âm viện, hơn nữa còn là láng giếng của Tiểu Ất, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người.



Chậm đã, Hoa hòa thượng, Trưởng lão Trí Thâm?



Ngọc Doãn cố sức lắc đầu nhổ nuốt nước miếng, sau đó hạ giọng nói:



- Hoa Hòa thượng kia mà An thúc phụ nói có phải tên là Lỗ Trí Thâm không?



- Ồ, Tiểu Ất cũng biết người này sao?



Trời ơi, chẳng lẽ thế giới Thủy Hử Truyện lại là lịch sử thật?



Ngọc Doãn thật sự là hồ đồ rồi, sao ngay cả Lỗ Trí Thâm cũng xuất hiện rồi? Chẳng phải là ông ta chính là nhân vật có thật?



Ngọc Doãn nghĩ mãi mà không rõ nhưng đồng thời lại nảy sinh sự nghi hoặc vô tận....