Tống Thì Hành

Chương 249 : Hòa thượng cũng phải ăn cơm

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


Đang lúc chính ngọ.



Ngọc Doãn lại ngâm mình trong một thùng nước thuốc đen ngòm, nhe răng nhếch miệng không ngừng.



Nước thuốc là An Đạo Toàn một lần nữa dùng Cường cân tráng cốt tán phối chế mà thành. Giờ phút này Ngọc Doãn chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới như có ngàn vạn con kiến chui vào trong cơ thể hắn mà căn xé, cảm giác này cực kỳ thống khổ. Hắn muốn nhảy ra, nhưng thân thể lại cứng ngắc không có chút khí lực để điều khiển ra ngoài. Hắn chỉ có thể cắn chặt khớp hàm, cố nén sự đau đớn quái dị, ngồi trong thùng nước, trơ mắt nhìn An Đạo Toàn và Yến Nô ăn cơm.



- Tiểu tử, hãy cố gắng.



An Đạo Toàn cười tủm tỉm ăn một miếng rượu, nói với Ngọc Doãn:



- Ngươi đang ở trong phúc mà không biết hưởng, nước thuốc này ước chừng hao tốn hơn mười quan hơn nữa từ hôm nay trở đi, mỗi ngày phải dùng một lần, ít nhất phải kiên trì ba mươi sáu ngày mới được.



Nói cách khác, phải tiêu hao 360 quan.



Còn có nội tráng đan nữa, cũng phải tiêu hao hơn một ngàn quan.



Ngoài ra Dương Tái Hưng luyện công, cũng cần phối hợp dược vật, mỗi tháng cần trên dưới năm trăm quan.



Cao Sủng sắp đi xa, An Đạo Toàn cũng phải phối chế dược vật cho gã, đại khái cũng mất 800 quan nữa. Ngày mai, còn phải cấp 300 quan cho Quan Âm viện, tính toán thì cũng chi tiêu gần ba nghìn quan. Lúc trước, Ngọc Doãn còn cảm thấy mình là kẻ có tiền, trong nhà có mấy vạn quan, nhưng trong thời gian nháy mắt đã hao tốn gần mười ngàn quan rồi.



Tiền này thật đúng là cần phải tiêu dùng.



Dù là cửa hàng Ngọc gia, lò mổ Liền Kiều và xưởng thịt chín một tháng có thể kiếm năm sáu trăm quan, dường như thu không đủ bù chi. Không được, cứ tiếp tục thế này thì sẽ không dùng được bao lâu, sợ hơn một vạn quan còn dư lại trong nhà cũng sẽ phải dùng đến. Chi tiêu này thật sự quá lớn khiến Ngọc Doãn cảm thấy đầy áp lực.



Ba nghìn quan này còn chưa tính cả phí dụng cần thiết cho Yến Nô luyện công.



Nếu tính toán vào thì cũng phải trên một nghìn quan.



Tuần san Thời đại Đại Tống sắp ra mắt, còn phải đầu tư nhiều. Ít nhất năm ngoái Ngọc Doãn đã đầu tư vào hai ngàn quan rồi.



Hiệu quả và lợi ích của thứ này cũng không dễ dàng có được, cần phải tích lũy trường kỳ.



Nếu như liên tục tiêu dùng như vậy, chỉ sợ không đợi Tuần san Thời đại Đại Tống có lợi nhuận thì ta đã phải đập nồi bán sắt sống qua ngày rồi.



Không được, dù sao cũng phải kiếm được tiền bạc.



Tuy nói bên trong Ngự Doanh còn có chút tang vật, nhưng lại chưa thể bán đi, tạm thời không sử dụng được.



Ngọc Doãn nhắm mắt lại, trong lòng bắt đầu tính toán.



Thật sự không được, thì bán hai khúc phổ kia đi?



Cho nên, Ngọc Doãn vẫn còn phải tiếp tục chống đỡ mới được.
Hắn chậm rãi đi lên lầu nhỏ, đi vào trong thư phòng, đến bên cửa sổ.



Xuyên qua cửa sổ, hắn có thể nhìn đến tường ngăn sau lưng, đó là mảnh đất trồng rau của Quan Âm viện



Mà một chỗ khác là thiền phòng của Lỗ Trí Thâm. Cửa phòng rách nát vẫn đầy đất không có người dọn sạch như cũ, trong phòng tối om, cũng thấy không rõ lắm trong đó. Mảnh đất này nghiễm nhiên là một thế ngoại đào nguyên của Quan Âm viện, căn bản là không người hỏi đến. Lỗ Trí Thâm một mình ở đó, thỉnh thoảng trong thiền phòng kia vọng ra tiếng gõ, quanh quẩn trên không trung, lại ẩn chứa vài phần tịch liêu, làm cho người ta tỏa ra cảm xúc vô tận.



Nhớ năm đó, ba mươi sáu tặc Kinh Đông tung hoành Hà Sóc, khiến quan phủ đau đầu không ngừng.



Sau đó bị chiêu an, một lòng muốn dốc sức vì triều đình, nhưng kết quả là, những người bị chiêu an có ấy ai rơi vào kết cục tốt?



Mà Lỗ Trí Thâm, càng mai danh ẩn tích.



Tránh ở trong chùa chiền nho nhỏ này, không hỏi thế sự.



Ngọc Doãn nghĩ đến đây, không kìm nổi thở dài sâu kín.



Hắn trầm ngâm một lát, đem bàn cầm chuyển tới trước cửa sổ. Điều chỉnh dây đàn, hít sâu một hơi, gẩy dây đàn, tiếng đàn sâu kín chảy ra.



Hắn đàn là khúc “Ức cố nhân” đời sau.



Ban đầu là nói Khổng Tử nhớ Nhan Hồi, sau này quá nhiều người chỉnh sửa, biến thành nhớ thân hữu.



Làn điệu sầu triền miên, mỗi tấu tuôn ra đều xuất phát từ nỗi nhớ người thân. Mà âm dương cách trở, gặp gỡ không hẹn, thúc giục người rơi lệ trong lạnh lẽo cô tịch, càng khiến người ta đau đứt từng khúc ruột.



Ngọc Doãn gảy hồ cầm không lâu, chợt nghe kia xa xa trong thiện phòng, truyền đến tiếng gõ mõ.



Mỗi một lần đánh, đều vào lúc khúc đàn chuyển nhìn, làm cho Ngọc Doãn tâm thần rối loạn, gần như khó có thể tiếp tục gẩy đàn.



Hắn đột nhiên giữ dây đàn, nhìn lại thiền phòng kia.



Tiếng mõ vẫn còn tiếp tục, mang theo ý thiền vận, còn có chút ý cảnh phiền não trần thế.



Có lẽ, đối với Trưởng lão Trí Thâm mà nói, mọi thứ đã qua hết thảy cũng như hoa trong gương, trăng trong nước.



Trong lòng của ông sớm đã yên tĩnh như nước giếng...



Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn nhịn cười không được!



Có thể quên quá khứ, đối với Trưởng lão Trí Thâm mà nói có lẽ mới là hạnh phúc lớn nhất.



Có thể buông được là thành Phật rồi!