Tống Thì Hành

Chương 251 : Tâm tư Đế cơ

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


An Đạo Toàn và Trương Trạch Đoan không hiểu sao Ngọc Doãn tin tưởng chắc chắn trong vòng hai năm Dương Tái Hưng sẽ cưới được Từ Bà Tích.



Nhưng bọn họ thấy Ngọc Doãn nói như vậy có khả năng vì an ủi Dương Tái Hưng nhiều hơn.



Hai năm...



Đừng nói Ngọc Doãn chỉ là một tiểu dân thị tỉnh, dù hắn đậu tú tài, đậu tiến sĩ, sợ là cũng khó mà hoàn thành lời hứa này. Phan Lầu kia không phải là nơi rảnh rỗi, Tư Mã Tĩnh là một thương gia giàu có, Phong Nghi Nô tuy là một ca kỹ nhưng sau lưng hai người lại ẩn chứa nhiều năng lực và thực lực, Ngọc Doãn chưa chắc đã có thể ứng phó được. Mà Tư Mã Tĩnh cũng vậy, Phong Nghi Nô cũng thế càng không bởi vì một Ngọc Doãn mà thay đổi quy tắc trong hội này. Nói vậy, bọn họ cũng khó có thể sống yên.



Tuy nhiên thời gian hai năm..



Thời gian hai năm đủ để phát sinh rât nhiều chuyện, nói không chừng sau hai năm, Dương Tái Hưng thật sự thay đổi.



Nhưng An Đạo Toàn lại cảm thấy Ngọc Doãn dùng từ “kéo” này thật sự khéo léo.



- Tiểu Ất a nếu sau hai năm không thực hiện được vậy nên làm thế nào cho phải?



Đêm đó, Yến Nô nằm trong lòng Ngọc Doãn lo lắng hỏi.



Tuy rằng nàng không hiểu uẩn khúc trong dó, nhưng bản năng cũng cảm nhận được theo như lời Ngọc Doãn nói thì khó khăn không nhỏ.



Ngọc Doãn nghe vậy lại cười.



- Cửu nhi tỷ yên tâm, ta nói hai năm có thể, thì nhất định có thể.



Những lời này nói ra rất có khí phách khiến Yến Nô xao động.



Nàng cuộn mình như con mèo nhỏ rúc vào trong ngực Ngọc Doãn, áp má vào lồng ngực hắn:



- Nếu Tiểu Ất ca nói vậy, chắc chắn là được.



Yến Nô rủ rỉ nói, trong đôi mắt ánh lên tia tin tưởng.



***



Ban đêm nổi lên mưa nhỏ.



Hoàng thành bao phủ bên trong mưa bụi, đen kịt toát lên khí tức tĩnh mịch.



Hoàng Đế Huy Tông đêm nay không biết ngủ nơi nào. Trong cung ông ta có nhiều phi tử, muốn tuyển chọn cũng không dễ dàng.



Trong khoảng thời gian này, số lần Huy Tông đi lâm hạnh rõ ràng thì bớt đi nhiều.



Có lẽ là vận mệnh của Thiên Tộ Đế khiến ông ta có cảm giác thỏ chết cáo đau lòng, cho nên cũng bớt đi việc hứng thú vui đùa. Tuy nhiên, thiên tính háo sắc của Triệu Cát cũng không phải là không có chỗ để giải quyết, Hoàng thành tuy nhỏ nhưng lại có ảo diệu khác biệt. Có lẽ giờ phút này ông ta đang ở trong Cấn Viên, âu yếm một cô gái nào đó, thâm thơ làm phú trong mưa bụi...



Triệu Đa Phúc dựa vào lan can, ngây dại nhìn ra ngoài.



Mưa bụi bao phủ khiên toàn bộ bên ngoài toát lên vẻ hỗn loạn, ở trên lầu nhìn xa xa căn bản không nhìn rõ cảnh trí gì cả.
-Muội....



Triệu Đa Phúc lúc đầu không tán thành, nhưng khi nghe Triệu Phúc Kim nói xong thì không thể không ngậm miệng lại.



Lòng không cam tâm, nhưng vẫn phải gật đầu, hạ giọng nói:



- Vậy muội sẽ cố gắng ít đi tìm hắn.



Ít đi tìm hắn, chẳng phải là vẫn tiếp tục đi tìm hắn!



Triệu Phúc Kim lại thấy đau đầu, tựa vào giường cười chua xót.



Tuy nhiên, dựa vào tính tình của Triệu Đa Phúc có thể trả lời như vậy sợ đã là cực hạn của nàng. Chuyện này, phải từ hai phương diện để giải quyết, đồng thời phải nghĩ cách chuyển dời sự chú ý của muội muội, dù sao muội muội cũng là một cô gái trẻ, chắc không khó, về phương diện khác, chỉ sợ đành phải bắt tay từ Ngọc Doãn thôi. Nhưng mình nên giải quyết phiền toái này thế nào đây?



Triệu Kim Phúc đối với việc này cũng là bó tay không biện pháp.



- Huyên Huyên, tại sao muội đột nhiên lại thích hắn?



Triệu Kim Phúc vừa đau đầu vì chuyện này, lại vừa hiếu kỳ, khiến nàng không kiềm chế được liền khẽ hỏi.



Triệu Đa Phúc lập tức đỏ mặt, lắp bắp nói không ra lời.



Triệu Phúc Kim hoảng sợ:



- Huyên Huyên, không phải là đã cùng hắn...



- Nào có!



Triệu Đa Phúc lập tức nổi giận, hạ giọng nói:



- Tỷ tỷ đừng nói lung tung, muội dù không hiểu chuyện cũng không làm cái chuyện hổ thẹn đó. Chỉ có điều, chỉ có điều, chỉ có điều... Tỷ tỷ, muội cũng không hiểu tại sao lại vậy. Từ sau tối qua gặp Tiểu Ất, thì cứ nhớ mãi không quên, muội, muội, muội...thật sự là không biết.



Nhìn bộ dạng thiếu nữ thẹn thùng kia lại càng khiến Triệu Phúc Kim thêm lo lắng.



- Hôm qua các ngươi làm gì?



Tinh thần Triệu Đa Phúc rung lên, liền kể lại chuyện hôm qua đến ngõ Quan Âm.



Nghe Ngọc Doãn chơi đàn, nghe Ngọc Doãn hát...



Cảnh tượng vui vẻ ở ngõ Quan Âm đó khiến Triệu Phúc Kim không khỏi có chút hướng tới.



Chỉ có điều, chẳng biết tại sao, khi nàng nghe đến đoạn Ngọc Doãn cùng Triệu Đa Phúc khiêu vũ thì trong lòng lại có gợn sóng.



Cảm giác này thật kỳ lạ!