Tống Thì Hành

Chương 252 : Mờ ám

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


Mưa phùn lả lướt, sắc trời âm trầm.



Thường là lúc này thì trời đã sáng rồi.



Nhưng hôm nay vì ngày mưa âm u, nên đã qua giờ mão rồi nhưng trời vẫn mờ tối.



Tuy nhiên bên ngoài thành Khai Phong lại ngựa xe như nước. Đám lái buôn không để ý mưa phùn mà vẫn sáng sớm vội vàng tiến vào thành Khai Phong...



Dương Kim Liên ngủ mơ màng thì nghe tiếng gõ cửa.



Nàng vén chăn xuống giường, cầm chiếc áo khoác choàng lên người, mơ màng đi xuống lầu.



Mở cửa, một cơn gió lạnh kèm theo mưa ập vào mặt khiến nàng lập tức tỉnh táo:



- Đại Lang, huynh đã về rồi!



Khi nàng thấy người ở cửa thì không khỏi vui mừng.



Ở ngoài cửa, Lý Quan Ngư đầy mệt mỏi mỉm cười với nàng:



- Đúng vậy, đã quấy rầy giấc ngủ của nương tử rồi.



Nói xong, y bước vào phòng tiện tay khép cửa lại.



- Lần này Đại Lang đi lâu quá.



- Ồ, gặp chút việc nên chậm trễ thời gian. Đúng rồi, trong nhà tốt chứ?



- Hết thảy đều tốt.



Thấy Lý Quan Ngư trở về, Dương Kim Liên vốn tâm trạng có chút lo lắng lập tức tan thành mây khói.



Nàng vội vàng lấy nước rửa mặt đến:



- Đại Lang ăn cơm chưa?



- Ồ, chưa.



- Vậy huynh chờ chút, nô đi chuẩn bị.



Dương Kim Liên có vẻ rất hưng phấn.



Lúc Lý Quan Ngư không nhà, nàng cảm thấy rất vắng vẻ, nay y đã về, khiến nàng lập tức an tâm. Giống như con chim nhỏ, nàng chạy vào phòng bếp. Lý Quan Ngư vội đi tới nói:



- Nương tử không cần phiền toái đâu, lát nữa ta ra ngoài ăn cũng được.



- Ôi chao, Đại Lang đi lâu về, sao có thể ăn bên ngoài được?



Kim Liên nói xong liền đeo tạp dề, lấy bột mỳ bắt đầu bận rộn trong nhà bếp.



Người Khai Phong ăn sáng đa dạng, nhưng chủ yếu nhất ngoại trừ cháo ra thì là mỳ. Lý Quan Ngư thích ăn mỳ, đương nhiên Kim Liên sẽ làm cho phu quân ăn. Nhìn phu quân rõ ràng là rất mệt mỏi, cần phải nấu một bữa ngon cho chàng ăn mới được.


- Đại quan nhân, sao lại là ngươi?



Người tới, đúng là Ngọc Doãn.



Sáng sớm hắn đến lò mổ Liền Kiều giết mổ heo, đang chuẩn bị về không ngờ đối mặt với Dương Kim Liên.



Nói thật, lúc Dương Kim Liên ngã sấp xuống, hắn thật sự không thấy rõ là ai, chỉ theo bản năng tiến đến đỡ, nào ngờ...



- Kim Liên, cô không sao chứ.



Lục tẩu từ sau vội vàng chạy tới.



Dương Kim Liên vội hạ giọng nói:



- Đại quan nhân, nô không sao rồi, xin hãy buông tay.



Lúc này Ngọc Doãn mới phản ứng, một tay hắn đang đặt lên trước ngực tròn lẳn của nàng. Nghe Dương Kim Liên nói vậy, hắn giật mình vội buông tay ra, thân thể mềm mại mang theo mùi hương quyến rũ thật khiến người ta say mê.



Ngọc Doãn theo bản năng, nắm chặt tay, mà Dương Kim Liên nhìn động tác kia của hắn thì mặt càng đỏ hơn.



- A a...hóa ra là đại quan nhân ra tay giúp đỡ.



Lục tẩu đã chạy tới, thấy rõ ràng là Ngọc Doãn thì vô cùng vui mừng.



Bà làm như không nhìn thấy hành vi mờ ám giữa Ngọc Doãn và Dương Kim Liên.



- Bà là...Lục tẩu!



- Haha, đại quan nhân còn nhớ rõ ta.



Ngọc Doãn cười hai tiếng, xoay người nhặt túi đồ mà Dương Kim Liên vừa làm rơi:



- Đi giao hàng sao?



- Đúng vậy, quả thật là Kim Liên làm được rất nhiều, cho nên chúng ta cùng đến đây.



Ngọc Doãn quay đầu lại nhìn một chút, nói:



- Hôm nay người tới giao hàng rất nhiều, sợ là phải chờ...Dương nương tử dường như bị thương ở chân, tốt nhất là nên đi tìm đường y chẩn trị thì hơn. Ta sẽ tìm người nộp hàng hộ cô.



Nói xong, Ngọc Doãn ngoắc gọi một công nhân ở lò mổ, dặn dò hai câu.



- Ta còn có việc, không tiếp hai vị được.



- Đại quan nhân đang bận, chúng ta sao dám làm chậm trễ.



- Dương nương tử, nhớ đi đường y để chẩn trị, chân của cô bị thương không phải là chuyện nhỏ, nên chữa trị mới được.



Ngọc Doãn nói nhẹ nhàng càng làm Dương Kim Liên đỏ mặt hơn.



Nàng “ừ” một câu, nhưng trong lòng lại tràn ngập sự ấm áp.