Tống Thì Hành

Chương 253 : Thà mình thu nhận nơi ngay thẳng (1)

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


Dương Kim Liên chỉ là cô gái trẻ!



Nàng vốn là một cô gái nhà bình thường, người trong nhà thiếu tiền suýt phải bán mình vào Câu Lan.



Cũng chính là Lý Quan Ngư ra tay giúp đỡ thay nàng trả nợ, sau này Kim Liên vì trả ơn mà gả cho Lý Quan Ngư. Khi Lý Quan Ngư đỗ tú tài, lại đắc tội với cường hào địa phương, bất đắc dĩ nàng theo Lý Quan Ngư đến Đông Kinh.



Trong thâm tâm, Dương Kim Liên khát vọng được người ta yêu thương, được người quan tâm.



Lý Quan Ngư có nhiều tiền, cũng rất thương yêu nàng.



Nhưng ở mặt khác thì lại không quan tâm đến nàng, làm nàng không có cảm giác ấm áp.



Điều này cũng làm cho Dương Kim Liên vô cùng đau khổ.



Thanh thân hơn một năm nhưng cũng chỉ thắm thiết ân ái với Lý Quan Ngư vài lần.



Đến Khai Phong, hàng ngày nói chuyện cùng đám phụ nữ nội trợ Lục tẩu, thỉnh thoảng nhắc tới chuyện khuê phòng, nàng cảm thấy vô cùng buồn bã.



Lý Quan Ngư tốt thì tốt, nhưng...



- Đại quan nhân thật là người tâm lý, người như hắn thấy hiếm có, hành động khách khí như vậy nữa.



Lục tẩu lải nhải bên tai Dương Kim Liên càng khiến nàng bực bội, theo bản năng đưa tay lên ngực, dường như nơi đó có một bàn tay lớn đang đặt lên đó...



Cảm giác này thật xấu hổ!



***



Ngọc Doãn vội vàng từ biệt Dương Kim Liên đến thẳng ngõ Quan Âm.



Lạ quá, mỗi lần gặp Dương Kim Liên thì luôn xảy ra chuyện kỳ lạ, làm hai người đều xấu hổ.



Lần đầu tiên gặp mặt, suýt nữa thì trở thành phiên bản Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh.



Lần thứ hai gặp mặt, suýt nữa thì bị giội cho ướt sũng.



Lần thứ ba này gặp mặt, thì...



Ngọc Doãn hồi tưởng lại, cảm thấy luôn luôn bị rơi vào tình huống dở khóc dở cười.



Tuy nhiên, lúc hắn về đến nhà thì không còn để tâm những chuyện này nữa.



Yến Nô không ở nhà!



Sáng sớm nàng đi cửa hàng tiếp đón một nhà Cao Thế Quang.




Trong xương cốt hắn mang vẻ kiêu ngạo, không muốn khom lưng quỳ gối quyền quý.



Tái sinh tới nay, áp lực cuộc sống khiến hắn không thể không thay đổi theo. Nhưng Lỗ Trí Thâm muốn hắn hai chọn một, rõ ràng là nói cho hắn biết có một số việc muôn duy trì cân bằng, căn bản cũng không có khả năng.



- Thà mình thu nhận nơi ngay thẳng, chẳng cần cầu cạnh chốn cong queo!



Ngọc Doãn lớn tiếng trả lời, cất bước vào thiền phòng.



Tiếng mõ ngừng, phạm âm biến mất.



Lỗ Trí Thâm cười lớn, cũng không thấy ông ta có động tác gì đã đột nhiên vươn người đứng dậy, cất bước về phía trước, vung mõ đánh tới Ngọc Doãn.



Lúc này, Ngọc Doãn có hai lựa chọn.



Hoặc là cắn răng đón đầu mà lên, hoặc là lắc mình tránh né.



Hắn không do dự, Hổ Xuất trường đao phát ra một tiếng rồng gầm, xuất ra đón đỡ.



Chỉ nghe keng một tiếng vang lớn, mõ và trường đao Hổ Xuất va chạm nhau, một lực lớn từ mõ truyền đến, lập tức phá mở trường đao của Ngọc Doãn. Nếu như là trước kia, Ngọc Doãn chắc chắn sẽ bước né tránh, nhưng lúc này, hắn không có chút ý niệm nhượng bộ trong đầu, cất bước xoay người, trường đao mang theo một đạo quang chém ra.



Keng, keng, keng!



Liên tiếp ba tiếng vang lớn, Ngọc Doãn cứng rắn va chạm ba lượt với Lỗ Trí Thâm.



Thế điên cuồng, hoang dã lúc trước của Lỗ Trí Thâm lập tức bị Ngọc Doãn đã bị đánh gãy, không ông lại thể ra khỏi thiền phòng.



- Ha ha ha, “Thà mình thu nhận nơi ngay thẳng, chẳng cần cầu cạnh chốn cong queo”. Đây chính là lựa chọn của ngươi sao?



Ngọc Doãn sau khi đối chiến ba mõ của Lỗ Trí Thâm, sức lực lớn này khiến hắn chấn động, đầu choáng váng, bên tai ong ong, cánh tay như không thuộc về hắn, hoàn toàn mất đi tri giác. Hắn không thể không lui ra phía sau ba bước, thở phì phò, nhìn lại Lỗ Trí Thâm. Ba đao vừa rồi có thể nói là sử dụng hết lực lượng của hắn, khiến hắn khó có thể tiếp tục...



- Ta ở trong này, nếu như ngươi có thể đi vào thiền phòng thì coi như ngươi thắng.



Vào thiền phòng?



Thật ra có rất nhiều cách!



Nhưng, mới vừa rồi Ngọc Doãn lựa chọn “Thà mình thu nhận nơi ngay thẳng, chẳng cần cầu cạnh chốn cong queo " đã khiến hắn giờ chỉ có một con đường có thể chọn.



Lỗ Trí Thâm kia đứng ở cửa thiền phòng, giống như một pho tượng kim cương.



Ngọc Doãn cắn răng, chăm chú nhìn Lỗ Trí Thâm, chiếu theo đại lực kim cương hộ thể thần công vận chuyển chân khí trong cơ thể, cánh tay dần dần khôi phục tri giác. Một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể - khai thông... Hắn dường như đã hiểu được ý tứ của Lỗ Trí Thâm.



Lập tức trong miệng phát ra một tiếng rít gào, cất bước tiến lên, Hổ Xuất trường đao vung lên mạnh mẽ bổ tới Lỗ Trí Thâm.