Tống Thì Hành

Chương 254 : Thà mình thu nhận nơi ngay thẳng (2)

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


Keng! Keng! Keng...



Tiếng Trảm Mã Đao bổ mạnh mẽ vào mõ vang lên không ngừng trong thánh đường.



Ngọc Doãn tấn công như võ bão nhưng dường như chẳng ảnh hưởng gì tới Lỗ Trí Thâm. Mõ múa may đánh rơi bảo đao Hổ Xuất, mỗi một lần va chạm Ngọc Doãn đều phải cố sức đỡ. Ba mươi sáu đao liên tiếp bổ ra, Ngọc Doãn hô lên nhảy tới.



Hắn phát hiện Lỗ Trí Thâm từ đầu đến cuối chỉ có một chiêu.



Phách trảm!



Bổ ngang, chẻ dọc, bổ nghiêng…



Chiêu số của Lỗ Trí Thẩm không có nửa phần hoa mỹ, cực kì thẳng thừng. Hơn nữa phát sau theo phát trước khiến Ngọc Doãn không thể không ngừng biến chiêu. Đánh nhau chết sống như vậy khiến Ngọc Doãn cảm giác không thoải mái. Dường như tất cả chiêu số của hắn không thể sử dụng được ở trước mặt Lỗ Trí Thâm vậy, bị áp chế gắt gao. Tay nắm chặt trường đao, Ngọc Doãn thở hổn hển, nhìn chằm chằm Lỗ Trí Thâm thật lâu.



Mà Lỗ Trí Thâm không nói chuyện với hắn, thấy hắn dừng lại liền lui về thiện phòng ngồi xuống.



Hai người một trong phòng, một ngoài phòng tiếp tục giằng co.



Ngọc Doãn thở hết hơi xong lại phóng vào phòng, không nghĩ tới Lỗ Trí Thâm liền lao ra cửa, chặn hắn tại ngoài cửa.



Như thế mấy lần liên tiếp khiến Ngọc Doãn sức cùng lực kiệt.



Mưa lặng lẽ rơi làm ướt quần áo Ngọc Doãn.



Trong vườn rau lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy tiếng Ngọc Doãn đang ồ ồ thở dốc.



Tiếp tục như thế không thể đi được vào phòng. Công phu của Lỗ Trí Thâm cao hơn Ngọc Doãn rất nhiều. Tuy chỉ thủ mà không công nhưng cũng đủ làm Ngọc Doãn ứng phó chết mệt. Ngọc Doãn cắn môi, nắm chặt trường đao lẳng lặng nhìn Lỗ Trí Thâm trong phòng. Trong lúc đó ánh mắt hắn vô ý nhìn vào sáu chữ trên khung cửa: “Cứng dễ gãy nhu dễ cong”. Đồng tử hắn không khỏi cau lại, dường như ngộ ra chút gì. Lỗ Trí Thâm không thể vô duyên vô cớ viết sáu chữ đó trong này.



Sáu chữ này chắc chắn chứa dụng ý gì.



Ngọc Doãn nhíu mày trầm tư, trong đầu vọng lại những gì hắn vừa nói: Thà mình thu nhận nơi ngay thẳng, chẳng cần cầu cạnh chốn cong queo.



Giật mình, hắn ngẩng đầu, nhìn lại về hướng thiện phòng, dường như hiểu ra điều gì.



- Lại đi!



Ngọc Doãn hét lớn một tiếng, luân đao đánh xuống cửa chính thiện phòng.



Lỗ Trí Thâm lắc mình đứng ở cửa chặn đường Ngọc Doãn, mõ trong tay chặn lại trường đao, tiếng gió rít kinh người. Mưa bị một kích này của gã bức tản ra thành một màn mưa cong.



Động tác không đẹp, nhưng mõ lại nhanh như chớp.




Mà Yến Nô thì dẫn Nhuế Hồng Nô vào một gian phòng, thu xếp ổn thỏa rồi nói vài hạng mục công việc cần chú ý.



Chốc lát sau, Trương nhị tỷ cũng tới, còn mang theo cơm trưa làm sẵn.



Ngọc Doãn vì muốn luyện công nên không ra.



Trương nhị tỷ lại kéo hai vợ chồng Cao Thế Quang dặn dò một hồi mới yên tâm rời đi.



Dù sao nhà này là do nàng giới thiệu tới.



Nếu quả thật có chuyện gì xảy ra thì Trương nhị tỷ còn mặt mũi gì gặp vợ chồng Ngọc Doãn nữa.



An Đạo Toàn và Trương Trạch Đoan ăn cơm trong phòng khách, Yến Nô thì đưa gia đình Cao Thế Quang dùng cơm trong phòng.



Đến buổi chiều thì mưa đã tạnh.



Ngọc Doãn thu công rồi đi ra thùng tắm, đổi một bộ quần áo khô mát, gặp mặt gia đình Cao Thế Quang rồi một mình lên lầu hai.



Cầm một quyển sách trên giá, Ngọc Doãn do dự một lúc rồi cất vào áo ngực.



Hắn quay lại xuống lầu, thấy Yến Nô cầm một bộ quần áo nói với hắn:



- Tiểu Ất ca, y phục lần trước huynh mượn của người ta nên trả lại. Trước chúng ta chuyển nhà, Nô quên y phục này cất ở đâu. Giờ đã tìm được, cũng rửa sạch rồi, trả lại cho chủ nhà thôi.



Ngọc Doãn lập tức nhớ tới y phục này là lúc trước khi hắn đi ngang qua ngõ Đậu Hủ thì bị Dương Kim Liên giội một chậu nước, đành phải tạm thay bộ quần áo của chồng Dương Kim Liên. Đáng lẽ nên trả sớm, chỉ có điều nhiều việc quấn thân nên quên mất.



Giờ Yến Nô nhắc tới Ngọc Doãn mới nhớ ra.



Hắn do dự một chút liền cầm quần áo rồi nói:



- Cửu Nhi tỷ, ta chuẩn bị đến chỗ Lăng thúc phụ, sẽ không ăn cơm chiều.



Yến Nô cười:



- Tiểu Ất ca cứ đi, không việc gì.



- Ừ, ta đi đây.



Ngọc Doãn nói xong liền đi ra phòng khách, dắt Ám Kim từ chuồng ngựa, dọc theo ngõ Quan Âm rời đi…