Tống Thì Hành

Chương 255 : Gặp mặt Lý Quan Ngư lần đầu

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


Sau cơn mưa, đường phố trở nên lầy lội.



Tình hình giao thông mấy con đường chính của thành Khai Phong không phải quát tốt. Điều này có liên quan chủ yếu với tự thân của Khai Phong. Đường ngoại thành đỡ hơn chút nhưng đường trong nội thành khó mà nói chữ tốt được, thậm chí có thể gọi là ác liệt.



Không phải các hoàng đế Tống triều không muốn sửa mà nó liên lụy đến rất nhiều vấn đề.



Ví dụ như đường chỗ phố Phan Lâu, có nơi rộng rãi chứa được ba bốn cỗ xe ngựa song song, nhưng có chỗ hẹp đến mức một chiếc xe ngựa cũng khó mà đi qua. Quan phủ từng đề nghị dân chúng hai bên đường Phan Lâu di dời, sau đó trùng tu lại đường phố. Quy hoạch xong, triều đình cũng đã phê chuẩn, nhưng cuối cùng tới lúc giải phóng mặt bằng lại bị cư dân địa phương từ chối.



Rơi vào đường cùng, quan phủ chỉ đành sửa từng đoạn một, điều này tạo ra tình trạng gập ghềnh kỳ lạ của Phan Lâu bây giờ.



Có lẽ từ xưa đến nay không có bất kỳ triều đại nào như đô thành đời Tống, đường sá khó đi…



Ngọc Doãn dắt ngựa đứng tại ngõ Thủy Hạng đường Biện Hà, do dự một hồi.



Mấy lần gặp mặt với Dương Kim Liên dường như hơi mờ ám.



Giờ mới buổi sáng đã đi tìm nàng, tuy nói là trả quần áo nhưng vẫn cảm thấy có điểm lỗ mãng.



Nhìn quần áo trên tay, Ngọc Doãn nghĩ nửa ngày, quyết định trả lại.



Dù sao lúc trước người ta đã cho hắn mượn quần áo, không thể mặc kệ không trả được. Cuối cùng vẫn phải đối mặt với Dương Kim Liên.



Hơn nữa chính mình không thẹn với lương tâm, có gì phải do dự? Dương Kim Liên quả thật rất được, mấy lần gặp mặt cũng có chút mờ ám. Nhưng Dương Kim Liên không phải Phan Kim Liên, hắn Ngọc đại quan nhân càng không phải vị Tây Môn đại quan nhân kia.



Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn liền dắt ngựa đi vào ngõ Đậu Hủ.



Ngõ Đậu Hủ rất yên tĩnh. Buổi trưa là lúc nơi đây an tĩnh nhất.



Vó ngựa đạp trên đường đá vang lên tiếng “lộp cộp” quanh quẩn trong ngõ nhỏ. Cửa nhà Dương Kim Liên vẫn đóng chặt. Cửa sổ trên lầu rủ màn trúc, nhìn qua khá im lặng. Ngọc Doãn tiến lên gõ cửa. Trong chốc lát liền nghe thấy tiếng bước chân trong phòng, theo đó là tiếng mở cửa “két” một cái.



Một người đàn ông đi ra từ bên trong khiến Ngọc Doãn không khỏi ngẩn ra.



Người đàn ông nhìn hơi quen, nhưng không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu.



Ngọc Doãn không khỏi nghi ngờ, nhanh chóng nhìn quanh hai bên, xác nhận nhà này đúng là nhà Dương Kim Liên…



- Ồ, sao Tiểu Ất lại tới đây?



Người đàn ông nhận ra Ngọc Doãn, lập tức kêu lên thân phận của hắn.



Ngọc Doãn cũng không thấy lạ. Giờ trong thành Khai Phong người biết hắn không ít, nhưng rất nhiều người hắn không nhận ra.



- Xin hỏi đây có phải là dinh thự của Dương nương tử?



Người đàn ông cười ha hả:



- Dinh thự thì không dám, tệ xá mà thôi.



Dương nương tử theo lời Tiểu Ất là vợ của ta. Không biết cậu tìm nàng làm chi?
- Vậy nô nấu cơm cho huynh, huynh chờ chút.



- À, chỗ bếp bị cháy chút.



- Huynh xem huynh kìa, đường đường là Thái học sinh sao lại động đến mấy việc này?



Dương Kim Liên nói:



- Nếu thật đói bụng thì ra ngoài ăn cũng được, cần gì phải tự tay nhóm lửa?



Sau đó nàng liền vào phòng bếp.



Nào ngờ Lý Quan Ngư lại đột nhiên nói:



- Kim Liên, bộ quần áo xanh đen với cả cặp giày đáy đen của ta nàng có thấy không? Lúc trước ta muốn thay quần áo, tìm mãi không biết để ở đâu.



Dương Kim Liên vừa bước chân vào bếp, nghe mấy lời này thân thể mềm mại lập tức run lên.



Trong lòng sợ sệt khó hiểu, miệng nói:



- Quần áo của huynh nô làm sao biết? Có thể bỏ ở chỗ nào, để nô tìm giúp huynh.



Nói xong Dương Kim Liên lại vội vào bếp.



Nàng không biết rằng Lý Quan Ngư giờ mặt đen kịt.



Nhìn bóng lưng Dương Kim Liên, ánh mắt gã híp lại.



Sau một lúc đột nhiên cười:



- Nếu đã thế lát nữa nàng giúp ta tìm nhé.



Dương Kim Liền ở trong phòng bếp “Ừ” một tiếng, không nói gì thêm.



Chỉ có điều trong lòng ngực đập thình thịch… Thật ra giữa nàng và Ngọc Doãn không có chuyện gì. Nhưng tự dưng đưa quần áo cho một người đàn ông, nói ra chẳng ai tin. Dương Kim Liên cũng không biết nên giải thích với Lý Quan Ngư thế nào.



Không biết rằng Lý Quan Ngư âm trầm đi thẳng vào thư phòng.



Gã ngồi một lúc lâu không nhúc nhích, hai tay nắm chặt!



Việc này có vấn đề…



Chẳng lẽ Kim Liên nhân lúc ta đi xa đã tằng tịu với tên Ngọc Tiểu Ất đó? Nếu không sao nàng phải giấu ta?



Càng nghĩ trong lòng càng tức giận.



Lý Quan Ngư hít sâu một hơi, cố ép mình bình tĩnh lại: Ngọc Tiểu Ất, để xem ngươi còn ngông cuồng được bao lâu nữa…