Tống Thì Hành

Chương 270 : Hoàng thường

Ngày đăng: 01:50 20/04/20


Là kẻ nào đấy!



Lập tức Cao Nghiêu Khanh phát hoả, nhảy dựng lên lớn tiếng quát to.



Nếu không phải Lý Dật Phong ta lại, nói không chừng Cao Nghiêu Khanh này đã lao ra gây phiền toái với đang nói kia.



Cũng khó cái tên “Cao Tam Lang” này bình thường sao có thể gọi? Giống như Ngọc Doãn vậy khi gọi “Nha nội” là Lý Dật Phong nhiều nhất cũng phải gọi ta một tiếng “Tam Lang”. Trong phủ Khai Phong này có thể gọi thẳng tên “Cao Tam Lang” đều là nhân vật có tiếng.



Không tệ, tiếng tăm của thư viện Quan Kiều không nhỏ.



Nhưng tiếng củangười đó còn lớn hơn nữa, nói cho cùng cũng chỉ là một thương nhân tự mở một thư viện cá nhân.



Trong mắt Cao Nghiêu Khanh, thư viện này không có ai có thể đáng để chú ý đến, thậm chí thâm tâm còn có chút thị.



Mà có chẳng những gọi thẳng “Cao Tam Lang”, lại còn nói với giọng điệu như chỉ dạy vậy.



Nhưng khi Cao Nghiêu Khanh nhìn lại thì lập tức cả



Ngọc Doãn vốn muốn bước lên cản nhưng thấy Cao Nghiêu Khanh biến sắc, đứng đó một hồi lâu và nói không nên lời.



Theo ánh mắt của thì thấy từ đại sảnh bước vào một ông già.



Học Lý Dật Phong bái kiến Diễn Sơn tiên



Lý Dật Phong không dám chậm bước lên để thi lễ với ông lão.



Còn Cao Nghiêu Khanh thì đờ cả ra, một lúc lâu cũng nói không nên lời.



Trước đó đòi gây sự còn bây giờ thì một tiếng cũng nói không ra. Bộ dạng kia chỉ khiến cho Viện vừa rồi chảy mồ hôi lạnh giờ lại đang mừng thầm.



Ngươi là của Bá Kỷ phải không?



Vâng là học



Ha ha, lần gặp chỉ là một đứa bé, thoáng cái đã qua mười năm, cũng đã thành đại nhân rồi… Phụ thân hiện giờ ông ta vẫn khỏe chứ?



Phụ thân vẫn khoẻ nhưng mà rất là nhớ tới tiên



Lý Dật Phong nho nhã lễ độ khiến Ngọc Doãn đứng bên cạnh cũng phải giật mình.



Hắn không khỏi nuốt nước miếng và thầm cảm thấy hoảng sợ.



Bá Kỷ, tự là Lý Cương. Trong thời đại này nếu không có bạn bè thân nhất, là bề thì không thể nào gọi thẳng tự mặt hậu bối được. Có thể xưng hô như thế, nếu Lý Dật Phong lại thuận theo cho thấy lai lịch này không nhỏ.



Diễn Sơn tiên



Người nào thế…



Ngọc Doãn có chút hoặc.



Ánh mắt của ông lão nhìn thoáng qua Ngọc Doãn, đột nhiên mắt hiện lên vẻ đau thương.



Nhưng chợt ông ta lướt qua Ngọc Doãn, nhìn Cao Nghiêu Khanh nói:
Hồng kỳ giơ lên cao, Dương Liễu Chử ra.



Trống đánh như xuân lôi, thẳng phá Yên Ba xa xa về…



Chuyện này hậu thế lưu cũng không rộng rãi lắm nên Ngọc Doãn cũng không biết rõ.



Nhưng từ lúc ra đến giờ, hắn từng qua thao diễn Hồ Kim Minh nên cũng có bài từ này. Chỉ có điều đó Ngọc Doãn đúng là không biết tác giả của bài từ này.



Sao một nhân vật đại đỉnh đỉnh lại không có một chút ấn tượng nào.



Theo như Hoàng Thường nói, tên Ngọc Doãn có thể là do lão đặt cho.



Nhưng vì sao hắn lại không có chút kí ức nào về này? Hơn nữa Yến Nô cũng không hề đề cập về một như thế, khiến Ngọc Doãn rất



Vỗ vỗ cái Ngọc Doãn không khỏi cười khổ.



Trời mới biết có liên đến Hoàng Thường này thì có kết quả ra sao.



Nghe Lý Dật Phong nói Hoàng Thường khoảng tám mươi tuổi nhưng nhìn khí sắc vẫn rất tốt, thần quắc thước không có chút dấu hiệu nào của tuổi già.



Ít nhất nhìn từ vẻ Ngọc Doãn không ông ta tám mươi tuổi, nhiều lắm thì cũng khoảng năm mươi hoặc sáu mươi.



Chẳng lẽ này là cao thủ? Đến độ Ngọc Doãn cũng không cảm nhận được khí của ông ta có nửa điểm dao động.



Trong “Truyện Anh Hùng xạ điêu”, chẳng phải Hoàng Thường là một cao thủ đệ nhất thiên hạ, sáng tạo ra Cửu âm chân sao?



Hoàng Thường này có phải là Hoàng Thường kia không?



Quả là lòng Ngọc Doãn đầy hoặc…



*****



Sau khi về đến nhà Ngọc Doãn liền đi tìm Yến Nô.



Theo kỳ thứ ba của “Tuần đại Đại Tống” phát hành, bàn chải đánh răng đã dần dần được mọi tiếp nhận.



Yến Nô lại bắt đầu công việc lại từ đầu, tiếp tục gia công bàn chải đánh răng, đồng thời cửa hàng bán nha cụ đường cái Phan Lâu của cô cũng dần dần mở ra và được khác biết đến.



Sau khi đưa ra gần vạn cây bàn chải đánh răng, mọi cũng bắt đầu hiểu cách sử dụng bàn chải đánh răng.



Mà cửa hàng nha cụ với cái tên “Ngọc Yến” một có thể bán ra hơn một cây, khó khăn lắm mới đủ tiền vốn. Tuy nhiên Yến Nô lại đổi cách thức, gia hạn khế ước với mấy nhà lớn và ứng bàn chải đánh răng cho các nhà Các nhân khẩu thành Khai Phong, mỗi đều hơn mười vạn Số lượng nhân khẩu khổng lồ đến thế đương nhiên Yến Nô có thể cấp bàn chải đánh răng thường



Khai Phong đúng là nơi hấp dẫn thời đại này.



Bất luận sự vật nào mới nếu có thể dừng bước ở Khai Phong thì chắc chắn có thể phát rộng ra.



Cho nên Yến Nô nên vô cùng bận rộn.



Nhưng mà khi cô đến tên Hoàng Thường thì lập tức cả



Tiểu Ất ca, sao lại gặp được lão vậy?