Tống Thì Hành
Chương 271 : Phong ba dần nổi lên (1)
Ngày đăng: 01:50 20/04/20
Yến Nô biết Hoàng Thường.
Chỉ có điều nàng hiểu người này thông qua đôi câu vài lời của Chu Đồng còn cụ thể hơn thì không rõ lắm.
- Ngọc gia và Hoàng Thường hình như là đó giao tình ba đời, lúc a Ông còn sống từng biết Hoàng Thường.
Sau khi a Cậu sinh ra, nghe nói lúc ấy Hoàng Thường vừa đậu tiến sĩ đệ nhất, từng có ý muốn a cậu sau này lớn lên sẽ theo Hoàng Thường đọc sách. Nhưng sau này a ông mất, a cậu lại ham mê đô vật, rời khỏi Đông Kinh đi giao đấu với các cao thủ khắp nơi khiến Hoàng Thường cực kỳ bất mãn. Cộng thêm Quan gia đăng cơ nên rất nhiều việc cần làm phải gác lại, Hoàng Thường lại ra khỏi kinh thành nên đã ít liên hệ với a cậu.
Sau khi Ất ca ra đời, Hoàng Thường quay về kinh làm việc
Lúc ấy a cậu liền tìm ông ta, khẩn cầu ông ta ban tên cho Tiểu Ất ca, Hoàng Thường liền đặt tên Ngọc Doãn cho Tiểu Ất ca.
Nghe cha nói, lúc ấy Hoàng Thường vẫn còn trách cứ a cậu.
Chỉ có điều ván đã đóng thuyền không thể thay đổi, nên bảo a cậu đi vào Ngũ Long Tự làm Nội Đẳng Tử.
Sau khi a cậu qua đời, Hoàng Thường rất hay tự trách, từng nói với cha: Là ông đã hại a cậu. Nếu không phải ông lúc ấy nhất định bắt a cậu phải vào Ngũ Long Tự làm Nội Đẳng Tử thì sẽ không có biến cố tranh phong trên Hiến Đài. Sau này, ông từ quan rời khỏi Đông Kinh, không rõ tin tức nữa.
Yến Nô kể lại khiến Ngọc Doãn vô cùng kinh ngạc.
Hắn thật sự nghĩ mãi mà không hiểu, sao mình lại có quan hệ thân cận với Hoàng Thường như vậy?
Tuy nhiên từ Yến Nô mà hắn biết, Hoàng Thường này là trưởng bối của hắn, cho nên hẳn là cũng không gây bất lợi với hắn.
- Tiểu Ất ca có thể bái nhập làm môn hạ Diễn Sơn tiên sinh là một chuyện tốt.
Khi cha còn sống từng nói Diễn Sơn tiên sinh tài học rất giỏi, hơn nữa lại đọc rộng hiểu nhiều, không gì là không biết, chính là danh sĩ đương thời.
Ngọc Doãn sau khi nghe xong thì rất yên lòng.
Nói như thế, mình đã gặp quý nhân rồi.
Đánh nhau với người ta, lại còn tác phác nữa chứ... Sau này ta nghe người ta nói tiểu tử người đã thức tỉnh, hơn nữa còn dựa vào một khúc Kê Cầm có được thanh danh, làm việc đàng hoàng, coi như là lãng tử hồi đầu.
Nếu không phải như vậy, ta đã mặc kệ ngươi sống chết tự sinh tự diệt rồi.
Tuy nhiên Kê Cầm kia của tiểu tử ngươi là học được của ai? Sao ta nghe người ta nói kỹ cầm của ngươi hình như là phái Thục Sơn cầm truyền lại? Theo ta được biết, phái Thục Sơn cầm từ sau thời Đường thì đã dần dần xuống dốc, rồi sau này không còn xuất hiện nữa.
Biết ngay là Hoàng Thường sẽ hỏi việc này mà!
Cũng may Ngọc Doãn sớm đã có chuẩn bị, liền lấy lý do mà hắn đã định sẵn để giải thích.
Cái gì mà trước đây chơi đùa, ngẫu nhiên gặp một lão đạo sĩ, sau khi ăn một bữa chán chê, lão đạo sĩ đã truyền cho hắn kỹ cầm rồi bỏ đi, thậm chí còn không để lại tên họ.
Dù sao lý do thoái thác đã nói không dưới mười lần, nên Ngọc Doãn nói rất trơn tru. Ở Thành Khai Phong hòa thượng đạo sĩ không ít, ai có thể phân biệt được thật giả?
Hoàng Thường cũng chỉ là tò mò hỏi thôi, nên cũng không hỏi tỉ mỉ thêm.
Ông kiểm tra Ngọc Doãn về công khóa, Thiên tự văn, Bách gia tính, nhưng lại không hề làm khó được Ngọc Doãn.
Ngay cả đến Tứ Thư Ngũ Kinh, hắn cũng có thể nói được, khiến Hoàng Thường vô cùng kinh ngạc.
Ngọc Doãn cũng đem việc biết mấy thứ này đẩy hết lên người lão đạo sĩ kia, nên Hoàng Thường cũng không hỏi nhiều.
- Tiểu tử ngươi hiểu biết hơn cha ngươi đấy.
Lúc trước ta dạy nó, nó sống chết không chịu học, còn dối gạt ta, ra ngoài học đô vật với người khác. Ngươi có thể hiểu biết chữ nghĩa cũng là một chuyện tốt. Trước đây ngươi có thể sáng tác bài Đăng Đại, còn có thể giải từ cho Lý nương tử, chứng minh ngươi thật sự có bản lĩnh, tài học.
Chỉ có điều....
Công khóa của ngươi vẫn chưa vững, nếu ngâm gió ngợi trăng, lừa gạt người khác còn được, nhưng nếu như thi lấy công danh thì còn xa mới đạt. Tuy nhiên, coi như là ngươi có lòng, biết phân nặng nhẹ vào thư viện học tập. Nếu ngươi không đến, ta sẽ không thèm tìm ngươi, hai chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau. Như vậy đi, bắt đầu từ ngày mai, ngươi đến vào buổi tối, ta sẽ dạy ngươi hai canh giờ.