Tống Thì Hành

Chương 272 : Phong ba dần nổi lên (2)

Ngày đăng: 01:50 20/04/20


- Hả?



Ngọc Doãn nghe vậy ngẩn ra:



- Vậy ban ngày ta không cần đến thư viện học ạ?



Hoàng Thường vê râu mà cười:



- Tiểu tử ngươi đừng cho rằng ta không biết tâm tư ngươi.



Ban ngày buổi trưa ngươi đến Quan Âm viện học võ, sau buổi trưa còn đi Hạ Kiều Viên dạy người ta học đàn. Ngươi thành thật nói với ta, nếu không phải ta ở thư viện Quan Kiều tóm được ngươi, ngươi định ở trong thư viện cả ngày ư?



- Ta...



Tâm tư Ngọc Doãn bị Hoàng Thường nói toạc ra làm hắn đỏ mặt tía tai.



Hoàng Thường cũng không tức giận, thở dài nói:



- Mà nay người đọc sách thiên hạ nếu không có thân phận người đọc sách thì cũng khó mà làm gì. Tâm tư của ngươi, ta rất hiểu, cũng không trách cứ ngươi. Ít nhất có một điểm là ngươi mạnh hơn Đại Lang, là ngươi biết nên phải đọc sách. Tiểu Ất, ngươi hãy thành thật nói với ta, sau này ngươi định làm gì? Nếu ngươi bằng lòng chuyên tâm đọc sách ta dù bằng bất cứ giá nào cũng sẽ mưu tìm một bổ thân cho ngươi.



Nếu ngươi...haizz, ta cũng không ép buộc ngươi.



Ngươi có thể có thành tựu ngày hôm nay, đã chứng minh ngươi có tâm tư, có thủ đoạn, nói vậy sau này nhất định làm nên việc. Tuy nhiên nếu đã vậy, ta sẽ không phải lo lắng suy nghĩ nữa. Ngươi nguyện ý học thì học, không muốn học, ta cũng vẫn nhận ngươi là học trò.



Lời nói này làm Ngọc Doãn xúc động.



Hắn cảm nhận được Hoàng Thường thật sự quan tâm hắn, thậm chí còn quyết ý mưu cầu ấm bổ thân phận cho hắn.



Hốc mắt hắn lập tức đỏ lên.



Cảm giác này ở kiếp trước chỉ có khi phụ thân còn sống, được phụ thân yêu thương cho đến khi phụ thân qua đời thì hắn chưa từng được nhận nữa. Sau khi trọng sinh, tuy rằng có không ít bằng hữu tốt, cũng biết mấy vị trưởng bối, nhưng sự quan tâm giống như người cha thì đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được.



Có nén sự xúc động trong lòng lại, Ngọc Doãn nói:



- Ta nguyện theo sự an bài của thúc tổ
Nhưng ngươi đã không nể mặt Quan gia, thật sự là gây khó khăn rồi.



Chuyện này ta sẽ xử lý, ngươi không cần phải lo lắng. Ngươi chỉ cần chú tâm đọc sách là được, những việc khác thì không cần để ý, có ta ở đây, mặc dù không thể bảo vệ ngươi nhiều nhưng ít nhất có thể bớt cho ngươi nhiều phiền toái.



Một câu nói kia đã bộc lộ khí phách của ông.



Có lẽ, ở hậu thế thanh danh của Hoàng Thường không được coi là hiển hách, nhưng ở những năm cuối thời Bắc Tống, ông cũng được coi là một tông sư.



Thật ra, từ năm Tuyên Hòa đến nay, danh sĩ điêu linh.



Sau khi trải qua việc tranh đấu giữa các đảng phái, những kẻ được gọi là danh sĩ phần lớn chỉ là để nịnh nọt một số hạng người.



Ngọc Doãn nghe xong những lời Hoàng Thường nói thì niềm tin tăng lên nhiều.



Hắn có tiền, có người, nhưng bất hạnh lại không có xuất thân, khiến hắn thủy chúng không thể chân chính nhập sĩ.



Cũng chính bởi vậy, hắn ra tiền ra sức cống hiến cho Tuần San Thời đại Đại Tống, nhưng thật sự được lợi lại là đám người Lý Dật Phong, Cao Nghiêu Khanh và Chu Huyến. Thậm chí ngay cả Lý Nhược Hư, Trần Đông, Từ Quỹ cũng được lợi ích trong đó, vượt xa Ngọc Doãn. Ngọc Doãn có thể được chia hoa hồng, nhưng cũng chỉ là ẩn thân phía sau mà nhìn người khác nở mày nở mặt.



Hiện tại, có Hoàng Thường, hết thảy tựa như đã phát sinh thay đổi.



Ngọc Doan do dự không biết có nên nói cho Hoàng Thường biết về Tuần san Thời đại Đại Tống hay không.



Đột nhiên, lại nghe Hoàng Thường nói:



- Tiểu Ất, Tuần san Thời đại Đại Tống của các ngươi làm rất tốt. Tuy nhiên ngươi phải nhớ kỹ, cần phải nắm chặt Tuần san Thời đại Đại Tống trong tay, đồng thời còn phải lôi kéo Chu Huyến, chỉ cần Chu Huyến đứng về phía ngươi, thì bất kể xảy ra chuyện gì cũng không ảnh hưởng đến việc ngươi nắm Tuần san này trong tay.



- Thúc tổ, lão cũng biết về Tuần san Thời đại Đại Tống?



Hoàng Thường cười ha ha, đứng dậy lấy từ trên giá sách ba kỳ Tuần san Thời đại Đại Tống.



Ông đặt tờ báo lên bàn, sau khi do dự một lúc đột nhiên hạ giọng nói:



- Tiểu Ất cần phải đề phòng huynh đệ Lý Nhược Thủy, Lý Nhược Hư.