Tống Thì Hành

Chương 276 : Luyện binh (2)

Ngày đăng: 01:50 20/04/20


- Trưởng lão...



Ngọc Doãn vừa định mở miệng, đã thấy Lỗ Trí giơ tay ngăn lại, đi đến giường thiền, lôi ra một chiếc rương đặt trước mặt Ngọc Doãn.



- Trong rương này là giáp trụ năm xưa ta mặc. Nhìn hình thể của ngươi không khác gì ta lắm, giáp trụ này để chỗ ngươi, ta cũng không dùng nữa, tăng cho ngươi, biết đâu sẽ có lúc dùng đến. Còn có một miếng thẻ bài là năm đó ta theo Công Minh ca ca sử dụng. Có lẽ cũng không dùng đến nữa nhưng tương lai nếu Tiểu Ất ngươi đi Hà Bắc, lục lâm hảo hán mà thấy, có thể sẽ trợ giúp ngươi.



Ha ha, quen biết hai tháng, cuối cùng phải nói lời từ biệt.



Ta uống nhiều rượu của ngươi, chẳng có gì tặng ngươi cả, chỉ có mấy thứ này để lại cho ngươi...



Trong lòng Ngọc Doãn dâng lên sự cảm động.



Nhưng không đợi hắn mở miệng, Lỗ Trí Thâm liền đẩy chiếc rương sang bên hắn, nhét thiết bài vào tay hắn.



- Đi nghỉ thôi, ta uống nhiều rồi, mệt rồi. Ngươi cũng sớm đi trở về đi.



Nói xong, Lỗ Trí Thâm lên thiền giường, nằm xuống kéo chăn ngủ.



Thiên hạ này không có bữa tiệc nào không tàn, Lỗ Trí Thâm làm như vậy, Ngọc Doãn sao không hiểu ý tiễn khách của ông.



Nhìn người đàn ông vạm vỡ nằm xuống giường là ngáy như sấm, trong lòng Ngọc Doãn thấy cay cay.



Nhớ ngày đó, đây cũng là một hảo hán lập thân bằng trên lưng ngựa, nắm quyền, nhưng hiện tại chỉ có thể mai danh ẩn tích, nghèo túng cả đời.



Trí Thâm không cần người thương hại, cái ông cần là tiêu dao và khoái hoạt.



Ông chọn con đường trốn tránh, không ai cản ông được.



Ngọc Doãn chắp tay vái chào Lỗ Trí Thâm, mang theo chiếc rương ra khỏi thiền phòng.



Dừng chân bên ngoài thiền phòng hồi lâu, cuối cùng hắn thở dài, âm trầm thấp nói:



- Trưởng lão, lên đường mạnh khỏe.



Hắn biết, nhất định Lỗ Trí Thâm có thể nghe thấy.



Từ đó về sau, trên đời sẽ không còn ai là Lỗ Trí Thâm nữa, chỉ còn một Trưởng lão Trí Thâm ẩn trong sơn lâm.




- Đúng vậy, ngươi nhìn thao diễn trận pháp, thiết lập nhóm doanh trại quân đội, cứ đọc làu làu thì có tác dụng gì?



- Ngươi đúng là ngốc mà!



- Chỉ giáo cho.



Ngọc Doãn kéo Dương Tái Hưng ra khỏi phòng, chỉ đám tiểu nhị lười biếng không có việc gì đang ngồi ở bãi đất trống tại lò mổ.



- Lúc trước ngươi và Thập Tam Lang ở lò mổ Tam Xóa Khẩu từng dẫn người tỉ thí võ nghệ.



Sao giờ nhiều người thì ngươi lại không làm như vậy nữa? Ngươi nhìn những huynh đệ kia đi, sau buổi trưa thì rất nhàn rỗi, ngươi hãy kéo mọi người dựa theo phương pháp tiên sinh dạy mà thao luyện bọn họ. Dù sao cũng không có việc, cứ nói cho bọn họ biết, hễ là tham gia thao luyện thì sẽ được ba mươi văn tiền. Có tiền, chắc chắn bọn họ sẽ không dị nghị gì.



Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, mỗi tháng có thể kiếm thêm hơn một quan tiền lương, sao không làm chứ?



Cứ như vậy, ngươi có thể học dễ dàng, không buồn tẻ nữa. Khi có nghi vấn thì thỉnh giáo tiên sinh, chẳng phải là một công đôi việc sao?



Dương Tái Hưng nghe vậy mừng rỡ.



Tuy nhiên gã chợt sầm mặt như khóc:



- Tiểu Ất, không phải là ta không muốn, nhưng lò mổ này có ba năm mươi người, chẳng phải là mỗi tháng phải chi ra ba năm mươi quan sao? Ta thì không có dị nghị gì, nhưng sẽ lại phải dùng tiền của ngươi đó.



Ngọc Doãn thấp giọng:



- Chút tiền ấy, ta xuất ra là được.



Dương Tái Hưng còn định há mồm nói tiếp, thì lúc này chợt thấy Thạch Tam từ bên ngoài chạy vội tới.



- Tiểu Ất, đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện!



Ngọc Doãn ngẩn ra, hỏi vội:



- Tam ca từ từ nói, xảy ra chuyện gì?



- Mới nhận được tin tức, nói là sứ đoàn nước Kim đã tới rồi...