Tống Thì Hành

Chương 277 : Tuyên giáo lang (1)

Ngày đăng: 01:50 20/04/20


- Lỗ tặc kia tới rồi, cần gì phải kích động như thế?



Dương Tái Hưng đảo con ngươi, đầy vẻ khinh thường.



Đừng nhìn gã mới tới Khai Phong mấy tháng, nhưng quan hệ tam giáo cửu lưu cũng không kém, cùng Thạch Tam thường xuyên tụ tập uống rượu đánh bạc, rất thoải mái. Cho nên gã và Thạch Tam nói chuyện cũng không có gì kiêng dè cả.



Thạch Tam lập tức nổi giận:



- Lỗ tặc kia có gì mà sợ?



Mà là ta muốn thông báo cho Tiểu Ất biết, Đường Cát đã trở lại. Lúc trước Tiểu Ất nói với ta, nếu Đường Cát trở về, nhất định phải báo cho hắn biết. Ta vừa nhận được tin tức liền lập tức đến thông báo cho Tiểu Ất. Còn Lỗ tặc kia, ta khinh.



Đường Cát đã trở lại?



Ngọc Doãn chấn động, ánh mắt nheo lại.



Dương Tái Hưng cũng nhăn mày, hạ giọng nói:



- Đường Cát sao lại đi cùng Lỗ tặc?



- Chẳng là cùng đi với Ảo Tướng.



Ảo Tướng là Đồng Quán.



Từ lúc Trương Giác quy hàng, sau đó người Nữ Trực dụng binh với Đại Tống, Hoàng đế Huy Tông liền mệnh Đồng Quán làm Tuyên Phủ Sứ Hà Bắc, Đốc Soái binh mã Hà Bắc Hà Đông.



Ngọc Doãn nghe được ngẩn ra, sao lại liên quan đến Đồng Quán?



Thạch Tam nói:



- Bên ta mới nghe người ta nói, từ lúc Hoàng đế nước Liêu bi bắt, Ảo Tướng vẫn phụ trách việc câu kết với người Nữ Trực. Đường Cát, nghe nói là chịu sự sai khiến của Ảo tướng, theo sứ giả đến nước Kim thảo luận sự việc. Lúc này sứ giả Lỗ tặc đến, Đường Cát kia liền theo sứ đoàn trở về. Phỏng chừng ngày mai sẽ trở lại Đông Kinh, ta đặc biệt đến báo Tiểu Ất biết.



Ngọc Doãn vội hỏi:



- Vậy thì đa tạ Tam ca.



Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền hạ giọng nói:



- Đúng rồi, Tam ca cũng biết, lúc trước việc Sinh thần cương bị cướp trên sông rốt cuộc là có tin tức ra sao rồi? Ta nghe người ta nói bên Tây Vực dường như là có phần cơ hội, muốn phái người đến Tây Vực một lần để kinh doanh. Nhưng nếu Hà Nam phủ không giải trừ phong tỏa, chỉ sợ là khó đi tới Tây Vực.



Bởi vì Bạch Thì Trung bị cướp sinh thần cương, cho nên xung quanh phủ Khai Phong đều giới nghiêm.



Ngọc Doãn có lòng hỏi thăm, lại sợ người khác tìm ra sơ hở, nên phải tìm lý do này.



Thạch Tam là ban trưởng phủ Khai Phong, coi như cũng là một người có thực quyền. Tin tức của y linh thông hơn Ngọc Doãn một chút, dù sao hàng ngày tuần tra trên đường phố, đều phải nhận được tin tức trực tiếp. Nghe nói Ngọc Doãn muốn đi Tây Vực kinh doanh, Thạch Tam cũng không nghĩ nhiều, ngược lại, y tỏ vẻ ngưỡng mộ, kính nể, liên tục khen ngợi.



- Tiểu Ất ca rất biết làm việc lớn, còn muốn đi Tây Vực buôn bán.



Ta nghe người ta nói, bên Tây Vực hoạt động rất tốt, chỉ tiếc ta không có nhiều tiền vốn, nếu không cũng muốn làm.



Tuy nhiên sinh thần cương kia thì thật sự không nghe tin tức gì.
An Đạo Toàn nói xong vươn tay ra.



Chỉ thấy ở trong tay ông có hai viên đan dược sáng vàng, còn tỏa ra mùi thơm.



- Đây là...



- Nội Tráng Đan!



An Đạo Toàn cười ha hả nói:



- Mất đi hai ngàn quan, cuối cùng lại chế thành Nội Tráng Đan, chắc chắn Cửu nhi tỷ sẽ không nói ta.



- Đây chính là nội Tráng Đan?



- Đúng vậy a.



- Hai ngàn quan, chỉ có hai viên?



Ngọc Doãn nhìn hai viên thuốc nhỏ như trứng chim bồ câu trong tay An Đạo Toàn, nghi hoặc hỏi.



Không nói đến viên thuốc này hữu dụng hay không, chỉ riêng giá trị chế tạo cũng đã quá cao rồi.



Gần như một ngàn quan một viên...



An Đạo Toàn đảo mắt, hừ nói:



- Đúng là tiểu tử không hiểu gì, Kim đan này sao có thể dùng tiền để so sánh?



Mà nay ngươi đã luyện đến công phu tầng thứ ba, cần có Kim Đan này trợ lực.



Về sau, mỗi tháng dùng một viên Kim Đan, kiên trì một năm, thì có hiệu quả gấp bội.



Mà nay giá trị chế tạo mặc dù cao, nhưng ta đã nắm được bí quyết trong đó. Từ bây giờ trở đi một tháng được năm viên không thành vấn đề.



- Năm viên?



- Phí lời, vợ của ngươi không cần sao? Đại Lang không cần sao? Thập Tam Lang không cần sao?



- Cái này...



Ngọc Doãn cứng họng, cầm lên một viên thuốc, rất lâu mới cười khổ nói:



- Thúc phụ, ông nói đi, mỗi tháng cần bao nhiêu tiền bạc?



- Ba nghìn quan!



Thật sự thà đi làm cướp cho rồi, ba nghìn quan!



Ngọc Doãn vốn cảm thấy mình có không ít tiền, nhưng sau khi nghe An Đạo Toàn nói xong thì chợt cảm thấy mình thật sự là người cùng khổ.