Tống Thì Hành

Chương 278 : Tuyên giáo lang (2)

Ngày đăng: 01:50 20/04/20


Ngọc Doãn vốn cảm thấy mình có không ít tiền, nhưng sau khi nghe An Đạo Toàn nói xong thì chợt cảm thấy mình thật sự là người cùng khổ.



Trong tay hắn vốn có hai ba bạc triệu, còn cấp cho Tô Xán mấy ngàn quan, mua đất một vạn quan.



Trong khoảng thời gian này, chi tiêu thật sự không nhỏ, vụn vặt cộng lại chỉ sợ chỉ còn hơn hai vạn quan. Dù là bán ra Âu Lộ Vong Cơ và Lương Tiêu thì Ngọc Doãn cũng thu được gần mười ngàn quan, nếu không thật sự là chống đỡ không nổi.



Lò mổ một tháng có thể thu vào hơn một ngàn quan, căn bản chống đỡ không nổi chi tiêu kiểu này.



Cho nên kết quả còn là phải chi tiêucủa số vốn ban đầu. Nhưng một tháng ba ngàn quan, cộng lại dù là ba mươi sáu ngàn quan, Ngọc Doãn liền cảm thấy có chút nhức đầu. Tuy nhiên, số tiền này thật sự không thể giảm bớt, về sau có thể cần dùng đến.



Ngọc Doãn hít sâu một hơi, cắn răng nói:



- Ba nghìn quan thì ba nghìn quan.



Dù sao bên Thái Nguyên nếu giải quyết sự việc xong thì sẽ có mấy chục bạc triệu thu vào, chỉ có điều...



Ngọc Doãn bắt đầu mong mỏi Cao Sủng sớm ngày trở về Đông Kinh.



***



Đêm đó, Ngọc Doãn đi tới chỗ Hoàng Thường nghe giảng bài.



Chỉ là buổi tối hôm nay dường như Hoàng Thường không có cảm xúc nên lúc giảng bài có chút không tập trung.



Trước đây chưa từng xảy ra tình trạng đó khiến Ngọc Doãn có chút tò mò. Đợi khi Hoàng Thường giảng xong, hắn không kìm nổi hỏi:



- Thúc tổ, hôm nay hình như có tâm sự?



Hoàng Thường thở dài sâu kín, lẩm bẩm:



- Nuôi hổ thành họa, nuôi hổ thành họa mà!



- Thúc tổ, đã xảy ra chuyện gì?



- Sứ đoàn Lỗ tặc đến đây.



Ngọc Doãn ngẩy ra, nói:



- Cháu nghe người ta nói rồi, chỉ có điều không rõ ràng mục đích của bọn họ lắm.



Hoàng Thường nói:




Kết qua Chu Mạn vô cùng tức giận:



- Ta là Tuyên giáo, hơn hẳn quan nhân, xem ra chủ nhân ngươi không muốn ăn bổng lộc trong huyện nữa rồi.



Khi làm tiểu dân thị tỉnh, một “Đại quan nhân” là cách xưng hô cực cao.



Nhưng nếu đã có thân phận ấm bổ, nếu vẫn gọi là “Đại quan nhân” thì là khinh nhờn, không tôn kính.



Ngọc Doãn vốn tưởng Hoàng Thường sẽ cho hắn một ấm bổ võ quan nào đó, không ngờ lại là quan văn.



Không phải là Tuyên giáo lang quá thấp, cũng không phải là chức quan bình thường.



Mà sau câu nói kia của Hoàng Thường lại làm cho quả tim Ngọc Doãn lập tức đập mạnh.



Cái gì gọi là “Mắt” người trong triều đình, nói toạc ra chính là Tuần San Thời đại Đại Tống đã lọt vào mắt những người đó.



Nếu không phải trong Tuần san thời đại Đại Tống của Ngọc Doãn có nói về sự uy hiếp của người Nữ Trực, chỉ sợ đám người Lý Cương cũng sẽ không đặc tấu. Điều này nghe vào dường như là một chuyện tốt, nhưng trên thực tế tuần san kia đã bị người ta nhòm ngó rồi.



Những người Lý Cương Lý Nhược Thủy này theo dõi tuần san, ai dám đảm bảo những người Bạch Thì Trung, Thái Du không dòm ngó tới?



Đến lúc đó, Ngọc Doãn chắc chắn bị kẹp vào giữa hai phái, muốn sống không được muốn chết không xong. Hoàng Thường đang nhắc nhở Ngọc Doãn, phải sớm chuẩn bị mới được. Về phần chuẩn bị cái gì, Hoàng Thường lại không nói rõ. Ngọc Doãn cũng đã đoán ra manh mối.



Trước đây, hắn cần Tuần san tích lũy thanh danh của hắn.



Mà nay hắn đã được bổ nhiệm làm Địch Công lang.



Có lợi tất có hại, có được ắt có mất!



Hơn nữa Hoàng Thường nói như vậy, chẳng phải là chuyển lời của đám người Lý Cương, dù sao nắm một vũ khí sắc bén trong tay cũng không phải là chuyện tốt. Không phải là đời Tống không kiêng kỵ ngôn luận, nhưng dù gì cũng phải phục vụ cho lợi ích chung.



Ngọc Doãn phải lựa chọn một bên?



Đám người Lý Cương đưa ra đề để Ngọc Doãn lựa chọn.



Bọn họ cấp đủ ưu đãi, đặc tấu Ngọc Doãn làm Địch Công Lang, xem như làm lễ gặp mặt.



Như vậy, Ngọc Doãn phải lựa chọn như thế nào?



Tin rằng đám người Lý Cương cũng đang đợi Ngọc Doãn trả lời