Tống Thì Hành

Chương 280 : Hai người nam nữ

Ngày đăng: 01:50 20/04/20


- Cổ Lý Giáp Tranh, ngươi phải giúp ta!



Lý Quan Ngư thấy người tới, liền lập tức tiến ra đón.



Ngọc Doãn trốn ở sau cây cột to gần ba người ôm ở sườn điện nên nhìn thấy rõ ràng trong đại điện.



Người đi vào Đại Hùng bảo điện mặc dù Ngọc Doãn chưa quen thuộc nhưng cũng không xa lạ, đó đương nhiên là Hành Thủ đang nổi ở lầu Phong Nhạc, Phùng Tranh.



Ngọc Doãn vẫn còn nhớ Phùng Tranh này.



Mấy tháng trước Phùng Tranh đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió suýt nữa mang vô số phiền toái đến cho hắn.



Lúc ấy Phùng Tranh nói với người ta:



- Cầm sư giỏi nhất ở Phủ Khai Phong này không phải là Thái Nhạc công thự, không ở trong cung, mà là Ngọc Tiểu Ất phố Mã Hành.



Một câu nói kia đã khơi dậy sự căm hận của toàn bộ Thái Nhạc công thự đối với Ngọc Doãn.



May mắn lúc ấy Ngọc Doãn ngẫu nhiên tấu một khúc " Âu Lộ Vong Cơ " đã đuổi đám Thái nhạc công thự đang đến khiêu khích, mới xem như hóa giải phong ba kia. Thời gian nhoáng lên đã qua mấy tháng, Ngọc Doãn tuy chỉ gặp Phùng Tranh một lần nhưng ấn tượng lại rất sâu sắc.



Sao cô ta lại ở đây?



Hơn nữa còn quen biết Lý Quan Ngư?



Nhưng nghĩ lại, cũng dễ lý giải: Lý Quan Ngư còn trẻ tiền nhiều, xuất thân Trường thái học; Phùng Tranh là đương gia hành thủ của lầu Phong Nhạc, hai người cùng xuất hiện với nhau dường như chẳng có gì lạ. Điều thật sự khiến Ngọc Doãn để ý chính là xưng hô của Lý Quan Ngư đối với Phùng Tranh.



Cổ Lý Giáp Tranh?



Trên Tuần san kỳ một, Ngọc Doãn vừa mới nhắc tới dòng họ người Nữ Trực trong “Ngọc Đông giảng sử”.



Dòng họ người Nữ Trực cũng có phân chia quý tiện, mà họ Cổ Lý Giáp chính là một dòng họ quý tộc của người Nữ Trực, chẳng lẽ Phùng Tranh là người Nữ Trực?



Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu Ngọc Doãn khiến hắn giật mình lạnh toát.



Nếu Phùng Tranh là người Nữ Trực, tại sao lại tới Khai Phong này làm Hành thủ Lầu Phong Nhạc? Chẳng lẽ cô ta là gian tế người Nữ Trực sao?



Nếu Phùng Tranh là gian tế, vậy Lý Quan Ngư...



Ngọc Doãn như hít phải luồng khí lạnh, nín thở, cẩn thận ẩn núp.



- Ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi, nơi này là Khai Phong, tên ta là Phùng Tranh, đừng có gọi ta là Cổ Lí Giáp.



- Phùng Tranh, là ta nói lỡ, xin hãy tha lỗi.



Lý Quan Ngư liền vội vàng khom người, xin lỗi không ngừng với Phùng Tranh.



Nhìn bộ dạng y lúc này không còn là người kiêu căng ở ngõ Tú Tài nữa.


Thật ra cũng là muốn Ngọc đồ tể kia cùng đường, ta sẽ giúp ông ta để mời chào hắn.



Người này văn võ toàn tài, thật sự là một nhân tài!



Chỉ có điều không nghĩ đám rác rưởi Thái nhạc công thự lại chẳng có bản lĩnh gì. Ngọc đồ tể chỉ đàn một khúc “Âu Lộ Vong Cơ " đã làm cho một đám lui về, không dám tìm Ngọc đồ tể gây phiền toái nữa, làm phí cả tâm tư của ta...



Ngọc Doãn phát run, trán đẫm mồ hôi lạnh.



Vốn tưởng rằng một câu nói kia của Phùng Tranh chỉ là vô tâm, nào ngờ...



Hắn ngầm thở hắt ra, lại hiểu thêm một chút về Phùng Tranh.



- Vậy làm sao bây giờ?



Lý Quan Ngư không kìm nổi hỏi.



- Chuyện này cứ đợi tìm Tiêu tiên sinh hỏi đã rồi an bài tiếp.



Nhưng trước đó, ngươi không thể tổn thương hắn, nếu không, Tiêu tiên sinh trách tội xuống dù là có mười ngươi, cũng không gánh nổi lửa giận đâu.



Về phần thúc phụ gia ngươi, ngươi cứ trả lời ông ta là không cần phải lo lắng.



Trần Hi Chân chống đỡ không được lâu nữa đâu, lần này quốc sư tiến đến là muốn tìm thách đấu Trần Hi Chân.



Đợi sau khi Tiêu tiên sinh có chủ ý thì sẽ tiếp tục nghĩ cách giải quyết Ngọc đồ tể. Chỉ mong hắn có thể thông minh một chút, bằng không mà nói...



Trong ánh sáng mờ mờ ở đại điện, đứng ở góc độ Ngọc Doãn chỉ có thể nhìn được nửa bên mặt của Phùng Tranh.



Quốc sư?



Chẳng lẽ là người lúc trước gặp ở Thái Nguyên!



Lão ta tìm Trần Hi Chân thách đấu? Ngọc Doãn tức thì run lên.



Đúng lúc này, bên ngoài đại điện có tiếng người.



Lý Quan Ngư và Phùng Tranh nhìn nhau rồi giống như người xa lạ đi qua nhau.



Phùng Tranh thắp hướng trước phật, mà Lý Quan Ngư đi ra ngoài Đại Hùng bảo điện. Tiếng người càng ngày càng gần, còn nghe được tiếng cười vui loáng thoáng. Ngọc Doãn nhận ra là tiếng của ba người Yến Nô, trong lòng lập tức căng thẳng. Tuy nhiên lúc này, Phùng Tranh đã thăm viếng xong, đứng dậy đi ra ngoài Đại Hùng bảo điện. Ngay lúc cô ta đi ra ngoài thì đồng thời Yến Nô dắt theo Cao Trạch Dân và Nhuế Hồng Nô lại từ cửa ngách đi tới. Song phương gần như chân trước chân sau, không hề chạm mặt.



Phùng Tranh đi rồi, Ngọc Doãn mới từ sau cây cột đi ra.



- Tiểu Ất ca...



Yến Nô mặt đỏ bừng, đang định nói chuyện thì lại nghe Ngọc Doãn nói:



- Cửu Nhi tỷ, chúng ta lập tức đến nhà Trần sư thúc một chuyến.