Tống Thì Hành

Chương 281 : Ám chiến (1)

Ngày đăng: 01:50 20/04/20


Ngoài phòng, tiếng cười của Yến Nô như chuông bạc vọng đến.



Ngọc Doãn và Trần Hi Chân ngồi trong phòng lại không hề lên tiếng.



Không khí có vẻ có chút nặng nề khiến Ngọc Doãn cũng không biết nên mở miệng thế nào.



- Sư thúc, Thiện Ứng kia có lai lịch như nào?



Cuối cùng Ngọc Doãn không kìm nổi hỏi.



Đã thấy Trần Hi Chân sắc mặt âm trầm, hồi lâu mới hồi đáp:



- Thiện Ứng, vốn tên là Thiện Ứng, được xưng là Đệ nhất cao thủ Nữ Trực.



Shaman Thiện Ứng?



Ngọc Doãn hơi sửng sốt:



- Nói như vậy, lão ta là con cháu Shanman gia?



Shaman, là một trong dòng họ quý tộc Nữ Trực, thậm chí còn cao quý hơn dòng họ Hoàng Nhan. Đó là một dòng họ Vu Sư, nghe nói từ lúc người Nữ Trực xuất hiện tới nay nhiều thế hệ Vu Sư vẫn luôn chiếm địa vị quan trọng tại người Nữ Trực.



Trước đây, Ngọc Doãn và Trần Đông ở trong Ngọc đông giảng sử từng nhắc tới mười hai dòng họ quý tộc người Nữ Trực



Dòng họ Shanman này là đứng đầu tiên trong mười hai dòng họ, gần nhất với dòng họ Hoàng Nhan của Hoàng đế Kim quốc hiện nay. Nhưng nếu luận lịch sử, dòng họ Shanman lại xuất hiện sớm hơn dòng họ Hoàng Nhan, hơn nữa địa vị tôn quý hơn, có thể nói là dòng họ tôn quý nhất của người Nữ Trực.



Shaman Thiện Ứng!



Ngọc Doãn lại một lần nữa đọc lên cái tên này.



- Sư thúc định ứng phó thế nào?



Trần Hi Chân ngẩng đầu, cười khổ nói:



- Còn có thể ứng phó thế nào, binh đến tướng ngăn, nước lên tường chặn, Shaman Thiện Ứng đã sớm như hổ rình mồi với giang sơn Đại Tống ta, lần này tiến đến, chỉ sợ mục đích không hề đơn giản. Lúc trước người Lỗ với người Liêu khai chiến, Shaman Thiện Ứng cũng từng nhiều lần khiêu chiến cao thủ nước Liêu, giết các lộ hảo hán nước Liêu, nên ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.



Lần này hắn đến Đông Kinh, sợ là muốn gây áp bức với nhân sĩ giang hồ Đại Tống ta.



Ta cũng được coi là có chút địa vị trong giang hồ, hắn tìm tới ta, thật ra ta không hề cảm thấy lạ. Tiểu Ất, ngươi nói không sai, người Nữ Trực lòng muông dạ thú, tuyệt đối sẽ không muốn yên bình với Đại Tống ta, một trận chiến này sớm muộn gì cũng đến.



Trần Hi Chân nói trận chiến này tức bao gồm cả việc giao phong giữa ông và Thiện Ứng, cũng có thể là chiến tranh giữa Đại Tống và người Nữ Trực.



Ngay cả dân chúng nhân gian cũng có thể nhìn thấu lòng dạ người Nữ Trực.



Vì sao những tinh anh trên triều đình lại không nhìn thấu?



Liên tưởng đến cuộc nói chuyện giữa Lý Quan Ngư và Phùng Tranh, Ngọc Doãn nhíu chặt mày, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.




Ngọc Doãn ngây ngẩn cả người.



Phải biết rằng, trước đây hắn đã từng hỏi Hoàng Tiểu Thất có nguyện ý rời khỏi Đông Kinh hay không?



Lúc ấy Hoàng Tiểu Thất trả lời là vô cùng lưu luyến Đông Kinh.



Mà nay y đột nhiên muốn đi Tây Vực, ít nhiều ngoài dự liệu của Ngọc Doãn hắn.



Hoàng Tiểu Thất thở dài, hạ giọng nói:



- Lúc trước Tiểu Ất ca nghèo túng, mà nay đã có gia nghiệp thật lớn. La Đức kia bị thư viện đuổi ra ngoài, lại làm được thư ký Đoàn Luyện Sứ ở Thái Nguyên; còn có Phong Huống bởi vì lỡ tay đánh chết người, xa xứ nhưng hôm nay lại làm Thừa cục cấm quân, nghe nói không lâu nữa sẽ lên làm Tương ngu Hầu...Tiểu Ất ca, tiểu Thất thật sự không có tầm nhìn. Ngay cả Thập Tam lúc trước làm kiệu phu ở Châu Kiều nay cũng mạnh hơn Tiểu Thất, sao ta không ngưỡng mộ chứ?



Mà nay nghe nói Tiểu Ất ca có môn lộ mới, tiểu Thất mặc dù tài sơ học thiển, nhưng cũng muốn vươn lên.



Những cái khác không nói, nhưng làm chân chạy cho Tiểu Ất ca, làm chút việc còn có thể, kính xin Tiểu Ất ca nể tình cảm ngày trước mà dìu dắt.



Ngọc Doãn im lặng.



Suy nghĩ một chút, hắn thật sự là có phần không phải với Tiểu Thất.



Trước kia khi hắn gặp khó khăn, ngay cả La Nhất Đao cũng bỏ hắn mà đi, duy chỉ có Hoàng Tiểu Thất là dẫn người ở lại cửa hàng giúp hắn.



Cho tới bây giờ vận mệnh y vẫn lận đận.



Mà ngay cả những người Vương Mẫn Cầu, Hoắc Kiên đến nay còn mạnh hơn Hoàng Tiểu Thất.



Ta giúp rất nhiều người nhưng lại quên Hoàng Tiểu Thất luôn trung thành và tận tâm, vẫn luôn ở bên ta, thật sự là có chút hổ thẹn.



Ngọc Doãn hít sâu một hơi vỗ bả vai Hoàng Tiểu Thất.



- Nếu Tiểu Ất ca khó xử thì...



- Không phải khó xử, mà là việc đó rất phiền toái, rất hung hiểm.



Ta vẫn luôn suy tư muốn tìm một người đáng tin giúp ta, nhưng vẫn chưa tìm đươc. Nếu không phải hôm nay Tiểu Thất nhắc tới, ta suýt nữa...Chuyện này nếu làm tốt, huynh đệ ngươi ngày sau phú quý cuồn cuộn, không lo tiền bạc. Nhưng nếu đi Tây Vực, làm không tốt thì huynh đệ ngươi ta đều đầu rơi xuống đất, ngươi có đảm đương được không?



Hoàng Tiểu Thất mắt sáng lên, ưỡn ngực lớn tiếng nói:



- Ca ca cứ phân phó.



- Được!



Ngọc Doãn trầm giọng nói:



- Ta muốn ngươi đi Tây Châu, thay ta tìm một người...Tiểu Thất, ngươi có bằng lòng đi không?