Tống Thì Hành

Chương 282 : Ám chiến (2)

Ngày đăng: 01:50 20/04/20


Từ lúc Liễu Thanh nhắc tới Tây Vực thương lộ nguyên nhân vì Tây Châu chiến loạn không ngừng nên đóng cửa, Ngọc Doãn liền có một ý tưởng.



Hắn muốn mở ra Tây Vực thương lộ!



Mà nay Da Luật Dư Lý Diễn tiến vào chiếm giữ Tây Châu, khơi mào khói thuốc súng nổi lên bốn phía.



Từ tin tức trước mắt mà thấy, Dư Lê Yến ở Tây Châu coi như thuận lợi. Dân tộc Hồi Hột Cao Xương tuy nói từng có một đoạn lịch sử huy hoàng nhưng hiện tại sớm đã không còn sự rầm rộ của năm đó nữa. Lúc trước, bọn họ còn có thể nỗ lực sinh tồn, nhưng vẫn không cách nào che đậy được cục diện càng ngày càng suy yếu hiện nay. Đến khi đại quân Dư Lê Yến tiến vào chiếm giữ Tây Châu, lại có Tây Hạ âm thầm tương trợ, dân tộc Hồi Hột Cao Xương đã vô lực ngăn cản đại quân Khiết Đan. Nói cách khác, Dư Lê Yến sớm muộn gì sẽ chiếm lĩnh Tây Châu, ổn định thế cục.



Nhưng, chiếm lĩnh Tây Châu cũng không có nghĩa Dư Lê Yến có thể nhanh chóng phát triển.



Phía đông Tây Châu là nước Tây Hạ.



Dư Lê Yến lúc này quả quyết không có khả năng đi xâm phạm lợi ích Tây Hạ. Nói cách khác, Dư Lê Yến đông tiến đã bị trở ngại.



Mà phía Tây Tây Châu có Hắc Hãn quốc cản trở sự phát triển của Dư Lê Yến.



Xa hơn phía Tây còn có các nước Hoa Lạt Tử Mô, Cổ Tư, Tắc Nhĩ Trụ, lấy ranh giới Tây Hồng Hà và Hắc Hãn quốc cách trở; Phía Bắc Tây Châu đã tặng cho bộ tộc Uông Cổ và Mạc Bắc, trong khoảng thời gian ngắn, Dư Lê Yến còn cần bọn họ trợ giúp; hướng nam, thì có bộ tộc Hoàng Đầu Hồi Hột và Thảo Đầu Thát Đát cùng với các bộ tộc Thổ Phiên của địa khu Thanh Hải Tây Tạng.



Những bộ tộc này đều mang đến áp lực rất lớn cho Dư Lê Yến.



Mà Tây Châu cằn cỗi nghèo nàn, giống như Nhâm lão công từng nói: Dư Lê Yến này tài chính thiếu thốn, vật tư ...



Ngọc Doãn lúc ấy liền có ý nghĩ triển khai liên thông thương lộ Tây Châu trong đầu.



Tuy nhiên, liên thông Tây Châu thì phải đi Tấn Ninh quân, nhập Tây Hạ mới có thể đạt được.



Về phương diện Tấn Ninh quân, Ngọc Doãn một chút phương pháp đều không có. Phương diện Tây Hạ, nhưng thật ra vấn đề không lớn, vậy Tấn Ninh quân lại nên giải quyết thế nào? Cho nên, Ngọc Doãn nhất định phải tìm người nghĩ cách dò đường, khai thông Tả Sương thần dũng Quân ti thương lộ Tây Hạ, mới có thể tự do thông hành biên giới Tây Hạ và Đại Tống. Đây thật sự là chuyện phiền toái, cần phải có tai mắt mới thành.



Hoàng Tiểu Thất tuy nói chưa từng đọc sách, nhưng lại hiểu rõ, biết cách làm việc.



Đợi Liễu Thanh trở về lại thông qua hắn khai thông Tấn Ninh Quân, là có thể bắt được liên lạc với Tây Châu.



Hoàng Tiểu Thất thấy Ngọc Doãn đáp ứng, lập tức mừng rỡ.



Gã tạ ơn Ngọc Doãn rồi phấn chấn đi.



Tiễn Hoàng Tiểu Thất rồi, Ngọc Doãn cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.



Dương Tái Hưng không ở lò mổ, Ngọc Doãn vốn định thảo luận với y về phương pháp xử lý Đường Cát, nhưng thấy y không ở đây thì liền mất đi hứng trí.



Sau khi đi dạo một vòng ở lò mổ, đạp trên chiều tà, Ngọc Doãn về nhà.



Một đêm bình yên!




Gã lập tức vỗ ngực, cười nói:



- Việc này đơn giản, Tiểu Ất làm được việc lớn, Tam mặt rỗ ta sao không giúp một tay cơ chứ?



Có điều việc này người thường làm không được, cần phải thông minh chịu khó mới được.



Như vậy đi, khi nào Tiểu Ất cần, cần bao nhiêu người, ta sẽ tìm cho ngươi, hai ba mươi người chắc không thành vấn đề.



Ngọc Doãn cười nói:



- Vậy thì, ta muốn ba mươi người.



Cũng không phải là muốn bọn họ làm không công, mỗi người trả một trăm văn tiền, để mắt cho tới khi sứ đoàn rời đi. Về lúc nào cần, đương nhiên càng nhanh càng tốt. Nếu Tam ca kiếm đủ người, thì hãy bảo bọn họ đến lò mổ tìm ta, ta sẽ chỉ bảo cụ thể cho bọn họ.



Trương Tam mặt rỗ nghe thế mừng rỡ:



- Tiểu Ất ca quả nhiên là người sảng khoái, nghĩ chắc mọi người sẽ nguyện hiệu lực vì Tiểu Ất.



Như vậy đi, buổi tối, buổi tối ta liền phái người qua đó. Đến lúc đó có gì cần an bài thì cứ phân phó là được. Một trăm văn tiền một ngày, đám khốn này chắc chắn sẽ nhận ngay. Chuyện này cứ tính trên người ta, tuyệt đối sẽ không làm chậm trễ việc lớn của Tiểu Ất.



Người ta thường nói chuột có chuột đường, rắn có đường rắn.



Giống như những việc tìm hiểu tin tức thì phải tìm Trương Tam mặt rỗ mới làm tốt được. Nếu để cho Ngọc Doãn tự mình đi làm, chẳng biết sẽ tìm được ngày tháng năm nào. Ngọc Doãn cám ơn Trương Tam mặt rỗ, đứng dậy cáo từ gã.



Tam mặt rỗ cũng không giữ lại.



Gã biết, người có thân phận như Ngọc Doãn chắc chắn vô cùng bận rộn.



Vì thế liền tiễn Ngọc Doãn tới cửa, nhìn Ngọc Doãn lên ngựa rời đi.



- Tam ca, chỉ là một đồ tể, cần gì cung kính như thế?



Quản sự bước tới giọng oán hận.



Trương Tam mặt rỗ sầm mặt xuống, hung hãn nói:



- Nếu ngươi có thể như Ngọc đồ tể chạy tới khiêu chiến Ngự quyền quán mà toàn thân trở ra, ta cũng sẽ cung kính ngươi như thế. Ngươi nói Ngọc đồ tể này còn là Ngọc Tiểu Ất trước kia bị Quách Thiếu Tam bức đến đường cùng sao?



Giờ phút này hắn đã khác trước rồi.



Ngươi nhìn xem, Ngọc Giao Long phố Mã Hành sớm muộn gì sẽ trở thành Ngọc Giao Long phủ Khai Phong. Tương lai hắn sẽ đứng đầu Đông Kinh. Giờ ngươi lập tức vào thành tìm đám lưu manh đường phố về cho ta, ta có chuyện phân phó cho bọn chúng.