Tống Thì Hành

Chương 289 : Giác Tử môn

Ngày đăng: 01:50 20/04/20


Bắt đầu vào mùa đông, thời tiết hay thay đổi.



Sau giờ ngọ liền rơi xuống một trận bão tuyết lông ngỗng, kéo dài gần một canh giờ, cuối cùng dừng lại.



Thành Khai Phong sau tuyết rơi lộ ra một nguồn khí lạnh, do bão tuyết lông ngỗng, làm người qua lại trên đường phố trở nên thưa thớt rất nhiều.



Trời dần dần tối.



Đường Cát ăn cơm xong, cất bước ra khỏi nhà.



Trên đường lớn Hưng Quốc Tự vắng tanh, không thấy một bóng người.



Chân dẫm lên lớp tuyết đọng xốp mềm, Đường Cát nhất thời tâm tình khoan khoái.



Sau khi ăn cơm đi bộ một trăm bước đã thành thoái quen của Đường Cát. Vì không được chân pháp, cho nên công phu trì trệ không tiến bộ, trước sau không thể đột phá cảnh giới tông sư. Trong lúc ngẫu nhiên, lão theo một đạo sĩ phá vỡ đạo quan, học một bộ thuật dưỡng sinh, sau này liền si mê không ngừng, càng say mê với đạo kinh, ngược lại cũng mò ra một bộ pháp dưỡng sinh độc đáo.



Tuy là không thể giúp lão đột phá sự tắc nghẽn bình cảnh, nhưng có ích cho việc tu luyện của lão.



Người đến bốn mươi, đã không thể dựa vào khả năng gân cốt nữa, cộng thêm năm trước luyện tập không đạt, cũng tổn thương nguyên khí, cần thuật dưỡng sinh này để từ từ điều dưỡng. Mấy năm nay, hiệu quả tuy không rõ ràng lắm, nhưng cũng có chút tác dụng, làm Đường Cát càng không có cách nào dứt bỏ. Ít nhất, trước khi lão không có tìm được chân pháp đột phá bình cảnh, thì phải dựa vào công pháp này tiếp tục tu luyện...



Đi trên con đường vắng, trong đầu Đường Cát lại nổi lên cảnh tượng hôm qua.



Lý Quan Ngư tìm tới lão, nói là xin lão ra tay giải quyết Ngọc Doãn!



Trước đó, Đường Cát cũng đã từng có ý nghĩ này.



Nhưng lão cũng biết, Ngọc Doãn xưa không bằng nay, muốn dùng sức mạnh thì độ khó rất lớn.



Đặc biệt là nhân mạch của hắn cũng làm Đường Cát cảm thấy có chút lo lắng. Nhưng Lý Quan Ngư nói cho lão biết, Ngọc Doãn và đám người Lý Cương trở mặt, đã trở thành kẻ bị vứt bỏ rồi. Hơn nữa, hắn còn phải đắc tội với đương kim Thái Tể Bạch Thì Trung, thân đang vùi lấp trong lao tù.



- Đường tiên sinh, đây là cơ hội tốt nhất.



Đừng thấy bọn Lý Cương trở mặt với Ngọc Doãn, nhưng lại cho Ngọc Tiểu Ất một thân phận Ấm bổ. Theo ta biết, chỉ cần Ngọc Tiểu Ất rút khỏi tuần san thời đại Đại Tống thì hắn sẽ được bổ thân Địch Công Lang. Ảo diệu bên trong này cần ta nói nhiều, nghĩ chắc Đường tiên sinh cũng rõ. Một khi hắn làm Công địch lang, Đường tiên sinh muốn động đến hắn nữa sẽ không dễ dàng.



Thằng nhãi này có tài đức gì?



Hắn một không có công danh, hai không có xuất thân, nhưng vận khí lại rất may mắn được làm Địch công lang!




- Vậy thì nhanh trở về, một lát nữa là thời gian kiểm tra ngục... Cửu Nhi tỷ, Đại Lang mau trở về đi, bên này có ta lo, sẽ không để Tiểu Ất ca xảy ra việc gì đâu.



Người tay cầm lăng bổng sáu cạnh giật mảnh vải đen che mặt, rõ ràng chính là Yến Nô.



Thì ra, lúc Ngọc Doãn biết Đường Cát muốn xuống tay với hắn, liền bảo Yến Nô cầm một trăm quan cùng Lãnh Phi mua hai canh giờ. Trận tuyết lớn bất thình lình kéo đến, nên việc hắn phục kích Đường Cát càng tăng thêm mấy phần nắm chắc.



Nhưng mặc dù như vậy, Ngọc Doãn vẫn muốn Dương Tái Hưng tìm được Phong Huống, cầm đến cây cường cung ba thạch.



Nếu không có hai mũi tên của Dương Tái Hưng làm Đường Cát loạn chân tay, hành động lần này cũng chưa chắc có thể thuận lợi. Nhưng hợp ba lực lượng của lực sĩ cấp chín, mới giải quyết được Đường Cát, còn Ngọc Doãn bị Đường Cát đánh bị thương, võ công của người này quả thật là rất lợi hại.



Đối với Lãnh Phi mà nói, Đường Cát là ai, cũng không quan trọng.



Quan trọng là...y nghe La Cách nói, Ngọc Doãn qua lại với Hoàng Thái Tôn



Mà phủ doãn phủ Khai Phong mới nhậm chức chính là đương kim Thái tử, nên cho dù không có một trăm quan của Ngọc Doãn đưa đến, y cũng biết phải lựa chọn thế nào.



Chết một Nội Đẳng Tử Ngũ Long Tự thì đáng là gì?



Dù sao không gây tới trên người mình, Lãnh Phi ẽ coi như không biết gì hết.



Hưng Quốc Tự cách đại lao phủ Khai Phong cũng không xa lắm, nên không lâu thì Lãnh Phi và Ngọc Doãn đã chạy về trong lao.



- Ca ca, hãy tạm nghỉ, chuyện trong đại lao, ta tự sẽ thu xếp.



Ngọc Doãn hạ giọng nói:



- Lại làm phiền ca ca.



Lãnh Phi liền nói không dám rồi rời khỏi nhà lao. Ngọc Doãn từ trong ngực móc ra một viên nội tráng đan nuốt, lúc này dựa vào tường chậm rãi ngồi xuống.



Tảng đá lớn trong lòng cũng buông xuống theo.



Hắn nhắm mắt lại, một lát sau đột nhiên cười, tự lẩm bẩm nói:



- Đường Cát xong rồi, tiếp theo, nên xử lý Lý tú tài ngươi như nào đây?