Tống Thì Hành

Chương 290 : Hay là ngươi bị người ta gạt rồi ?

Ngày đăng: 01:50 20/04/20


Lúc đêm, gió nổi lên.



Đến khoảng giờ hợi, tuyến rơi nhiều, mãi đến giờ dần mới dừng lại.



Thành Khai Phong trong sáng sớm, tuyết trắng bao bọc, tráng lệ vô ngần. Hai người bán hàng rong đang đẩy chiếc xe, men theo bờ đê sông Biện. Sáng sớm vắng vẻ, hai người bán hàng rong đi mệt mỏi, dừng lại ở bên đường, một người trong đó từ trên xe lấy ra một túi lương khô, lấy ra một cái bánh bột, há to mồm cắn. Người còn lại lại đi tới bên đường, muốn ngồi xuống nghỉ một cái. Nào biết, vừa đi hai bước, dưới chân lảo đảo, nặng nề ngã lên đóng tuyết.



Người bán hàng rong đó chửi ầm lên:



- Mẹ thằng nào cản chân của ông.



Người bán hàng rong bên cạnh đi lên, từ trong ngực móc ra một hộp quẹt đánh lửa chiếu lên đất, liền nhìn thấy trong đống tuyết đó lộ ra một cánh tay. Người bán hàng rong ngẩn ra, vội thu dọn bánh bột, gọi người bán hàng rong ngã sấp đến, hai người vội vàng dọn đống tuyết đọng ra, lại thấy phía dưới đống tuyết đó là một thi thể, dưới ánh lửa hiện ra vẻ trắng bệch.



Hai người bán hàng rong sợ đến mức thét chói tai, đặt mông ngồi phịch lên đất.



Khắp bầu trời sông Biện truyền đến một tiếng sợ hãi:



- Giết người rồi, giết người rồi!



***



Trong đại lao biệt phủ Khai Phong, ấm áp dễ chịu



Lãnh Phi bảo người đưa đến một cái lò lửa ở cửa lao, còn căn dặn ngục tốt nấu cháo mạch. Ngọc Doãn liền ngồi ở cửa lao, uống cháo, ăn bánh bao nóng hổi, nhìn vô cùng nhàn nhã.



Trong đại lao phòng đối diện, mấy tên lưu manh co rút ở trong góc, không ngừng nuốt nước miếng.



Bánh bao là bánh bao của cửa hiệu bánh bao Lý gia bên cạnh Đô đình dịch, da mỏng nhân to, nước luộc rất nhiều, cắn một cái, thì thấy nhân thịt bóng mơ mang theo mùi thịt nồng đậm. Cửa hàng bánh bao Lý gia này ở phủ Khai Phong có lịch sử mấy chục năm, danh tiếng không nhỏ, tổ truyền năm đời làm bánh bao, vô cùng nổi danh. Thậm chí ngay cả người Lạc Dương vì ăn một cái bánh bao này mà không tiếc ngồi xe vất vả chạy tới phủ Khai Phong thưởng thức. Một cái bánh bao liền hai mươi văn, nhưng thực khách này lại là liên tiếp không dừng.



Đối với những tên lưu manh này mà nói, hai mươi văn là giá trên trời.



Nếu đổi là người khác, bọn họ liền dám náo loạn lên, cướp bánh bao đó vào tay.



Nhưng đối diện Ngọc Doãn, bọn họ thật sự không dám! Đây là tân quý trong phố xá phủ Khai Phong, không phải những tên lưu manh bọn họ có thể trêu chọc vào.



Trời lạnh, ngửi thấy mùi của bánh bao, chỉ làm đám người trông mà thèm không ngừng.



Ngọc Doãn ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ của mấy tên lưu manh đó, lập tức mỉm cười.



Hắn vẫy tay ra hiệu ngục tốt đến, đưa bánh bao trước mặt tới cửa ngục:



- Có thể gặp nhau ở đây, cũng xem là duyên phận.



- Bánh bao vừa ra lò, cùng ăn, mọi người đừng khách khí.



Bọn lưu manh do dự một chút, bạo gan đi lên cầm cái bánh bao lên hung hăng cắn một cái.



Nước canh nóng hổi làm gã thổi thổi, nhưng lại không chịu bỏ tay ra, có một người đi lên, người khác cũng chạy theo.




- Bên ngoài trời đông giá rét, còn có tuyết rơi. Tuy nói trong phòng hơi lạnh nhưng mấy huynh đệ bên này cũng thật sự không thoải mái. Tam ca nếu có thể dàn xếp, thì mua giường nệm đến cho họ, thuận tiện thêm cái lò lửa, dù gì vẫn bị giam vài ngày, kẻo lạnh đông cứng người mất.



Lãnh Phi ngẩn ra, kinh ngạc nhìn những tên lưu manh đó.



Lại thấy những tên lưu manh lộ vẻ cảm động, thậm chí trong mắt Lâm Tam Lang lóe ra lệ quang.



Lập tức y liền cười:



- Nếu ca ca căn dặn, đệ liền phái người sắp xếp... Ngoài ra, còn phải chúc mừng ca ca, hôm nay phủ doãn Khai Phong nhậm chức, sợ là trong một hai ngày ca ca có thể ra ngoài rồi. Ha ha, đến lúc đó đệ lại bày rượu đợi ca ca.



Lãnh Phi biết, Ngọc Doãn đã đứng về chiến tuyên với Hoàng Thái Tôn.



Mà phủ doãn Khai Phong mới nhậm chức lại là đương kim Thái tử Triệu Hoàn.



Kể từ đó, Ngọc Doãn sao lại có thể tiếp tục ngồi tù? Nói không chừng, hôm nay liền có thể ra ngoài.



Sau khi Ngọc Doãn nghe xong lập tức thở phào.



Mà mấy tên lưu manh đó lại sắc mặt cổ quái...



Từ trong lời nói của Lãnh Phi bọn họ nghe ra tư vị khác, tân nhiệm phủ doãn Khai Phong nhậm chức thì Tiểu Ất ca liền có thể ra ngoài



Có ý gì?



Đây rõ ràng là đang nói Tiểu Ất ca đứng về phía Phủ doãn Khai Phong.



Sớm nghe người ta nói, Tiểu Ất ca ở quan phủ có môn lộ, bây giờ xem ra quả nhiên không giả.



Nếu đầu nhập vào dưới môn hạ Tiểu Ất ca, chẳng phải là sắp phát tài rồi?



Mấy người sau khi nhìn nhau, trong mắt đều chớp động tinh quang, ánh mắt Lâm Tam Lang nhìn Ngọc Doãn cũng theo đó sinh ra biến hóa.



Có loại môn lộ này lo gì không phát tài!



***



Mã ngu hầu dẫn theo người từ đại lao phủ Khai Phong đi ra, sau đó liền phất tay bảo người rời khỏi.



Y dọc theo đường cái Hưng Quốc Tự bước nhanh đi rồi rẽ vào một đầu hẻm, lại men theo ngõ nhỏ bước vội mấy bước thì vào một tửa quán. Đang lúc trưa, trong tửu quán cũng không có khách gì, tẩu tẩu ở bên quầy rượu ngủ gật, nhìn có chút uể oải.



Lý Quan Ngư đang ngồi bên bàn rượu.



Mã ngu hầu bước nhanh về phía trước, đặt mông ngồi xuống:



- Lý tú tài, ngươi nghe được tin tức ở đâu vậy? Tối qua Ngọc Tiểu Ất ở đại lao phủ Khai Phong, sao có thể chạy ra ngoài giết người? Ngươi bảo đại lao phủ Khai Phong đó là giấy mỏng thôi sao? Có phải ngươi muốn ta không được sống tốt không, nếu không phải hôm nay Tân phủ doãn Khai Phong nhậm chức thì ta đã bị tên Ban trưởng kia gây khó dễ rồi.... Vả lại ta thấy Ngọc Tiểu Ất đó sau khi nghe nói Đường Cát bị giết thì cũng rất kinh ngạc, thậm chí có chút bi thương. Lý tú tài, có phải ngươi bị người ta lừa rồi không?