Tống Thì Hành

Chương 292 : Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách

Ngày đăng: 01:50 20/04/20


Sau tuyết rơi trời trong xanh



Ánh mặt trời ngày đông giá rét, lộ ra một chút hơi lạnh



Tuy là treo cao ở bầu trời, nhìn qua thật ấp áp, nhưng cảm giác ấm áp làm người ta không cảm nhận được



Người đời sau thường nói, tuyết rơi không lạnh tuyết tan lạnh... đại khái là như vậy. Mặt trời đó thoạt nhìn rất quyến rũ, nhưng làm người ta cảm thấy lạnh hơn lúc tuyết rơi. Trong một tòa nhã uyển tọa lạc bên Quan Kiều cách phố khoảng hai cái ngõ, Hoàng Thường người mặc một chiếc trường bào màu xanh đen, đang chậm rãi thi triển quyền cước, động tác nhìn như mền mại lại ẩn chứa huyền cơ.



Ngọc Doãn đứng ở một bên, không dám lên tiếng



Chỉ là trong lòng có chút hiếu kỳ, sao quyền cước này của thúc tổ giống như Thái Cực quyền vậy?



Ngọc Doãn không hiểu Thái Cực quyền, nhưng không có nghĩa là hắn nhìn không ra. Lúc thiếu niên cũng từng theo một tông sư học Thái Cực quyền, chỉ là lúc đó không biết quý trọng lắm, cho nên cũng không có để tâm. Đợi tới lúc sau này hắn cảm nhận được ảo diệu của Thái Cực thì vị tông sư đó đã viễn độ trùng dương, ở bên kia đại dương mở Thái Cực Quyền quán, dạy nghệ cho học trò, Ngọc Doãn cũng không thể gặp được ông nữa.



Lúc này hắn đứng bên cạnh nhìn động tác co giãn của Hoàng Thường, không khỏi cảm thấy kinh ngạc



Nguyên nhân chính là quyền cước của Hoàng Thường, hơi có chút thần vận Thái Cực.



Nhưng động tác lại không phải của Thái Cực...



Đánh xong một bộ quyền, Hoàng Thường thở dài một hơi, tinh thần phấn chấn.



Ngọc Doãn vội vàng cầm cái áo choàng đi lên, choàng lên người cho Hoàng Thường, hiếu kỳ hỏi:



- Thúc tổ, đây là quyền gì?



Hoàng Thường cười:



- Chỉ là một bộ quyền cước mấy năm gần đây ta nghiên cứu sáng chế, có thể cường gân hoạt huyết thông lạc, dùng để điều dưỡng tinh thần, cũng không có sức sát thương, nếu cháu thích, hôm nào ta dạy cháu. Kỳ thực cũng không khó, quan trọng chính là ở ngộ tính.



Dưỡng Sinh quyền sao?



Ngọc Doãn giật mình:



- Nhưng không biết có tên gọi không?



Hoàng Thường lắc đầu nói:



- Chỉ là một bộ quyền cước, làm gì có thời gian suy nghĩ tên gọi?




Ta cảm thấy, nếu thật như vậy, Thái tử nhất định sẽ khoanh tay đứng nhìn.



- Cho dù là lão Chu gia cũng không thể ra mặt, ngay cả những người mà cháu chiếu cố rất nhiều cũng sẽ không thể giúp được gì đâu.



Sắc mặt Ngọc Doãn lập tức trở nên trắng bệch.



Hắn trước giờ không có nghĩ tới sẽ gặp cục diện như vậy.



Ngọc Doãn tuyệt không phải phái nghị hòa gì, cũng không phải phái đầu hàng, ở trong lòng, thậm chí hắn là kiên định phái chủ chiến...



Chỉ là hắn không tán đồng những người Lý Cương Lý, Nhược Thủy, hành động không có quy tắc gì.



Cũng chính là như vậy, làm cho hắn trong bất tri bất giác liền trở thành cái đinh trong mắt, đâm trong thịt của hai phái.



Cục diện này với cư sĩ Đông Pha năm đó có gì giống nhau?



Ông ta tán thành biến pháp, lại không tán thành cách làm chỉ vì cái trước mắt của Vương An Thạch, cho nên kẹp ở giữa hai đảng mới cũ, chịu hết mọi tra tấn.



Trên trán Ngọc Doãn rịn ra mồ hôi.



Tim đập phình phịch, sau một hồi lâu, hắn đột nhiên nói:



- Thúc tổ, có cách cứu cháu không?



Hoàng Thường khẽ mỉm cười, hạ giọng nói:



- Ất có biết sách ba mươi sáu kế Đàn Công không?



- Sao?



- Trong “Nam Tề Thư Vương Kính Tắc Truyền” từng có ba mươi sáu kế Đàn công, chạy là thượng kế!



- Đông Kinh bây giờ gió nổi mây phun, cháu thật sự không nên tiếp tục ở lại. Nếu muốn cầu được bình an, nhanh chóng nghĩ cách rời khỏi Đông Kinh...



- Hôm qua ta gặp Thái Cư An, nghe ông ấy nói Quan gia sắp mở Ứng Phụng Cục Hàng Châu, bây giờ còn thiếu một Đô giám. Trước đây, Hoàng Thái Tôn từng có ý đặc cử cháu làm Văn Lâm Lang cháu, không chừng hai ngày nay liền có kết quả. Nếu thật có thể thành, liền đi Hàng Châu tạm tránh sóng gió.... chờ sau khi ngọn gió này qua, ta lại nghĩ cách để cháu trở lại... đây cũng là cách tốt nhất bây giờ.



Ngọc Doãn nghe xong nhất thời ngây ngẩn ra!