Tống Thì Hành

Chương 294 : Giết gian tặc (2)

Ngày đăng: 01:50 20/04/20


Sau khi tiễn Trần Đông đi, Ngọc Doãn không kìm được kéo Trương Trạch Đoan lại:



- Sao Thiếu Dương lại quyết định như vậy?



Trương Trạch Đoan nghe xong cười:



- Tiểu Ất chớ để ý, tính tình Thiếu Dương là vậy đó... Nếu huynh không cho hắn theo, nói không chừng trong lòng hắn càng không yên tâm, với hắn mà nói, tuy có thể chậm trễ một năm nhưng lại có thể xóa bỏ sự áy náy trong lòng.



- Ha ha, huynh cho hắn đi theo đi.



- Nói thật ta cũng có cách nghĩ này, chỉ là bị Thiếu Dương đoạt trước...



Ngọc Doãn ngẩn ra:



- Chẳng lẽ huynh trưởng cũng muốn đi cùng với ta?



Trương Trạch Đông cười nói:



- Ta lần này trở lại Đông Kinh, vốn ý vào lại Thư Họa viện, làm lại nghề cũ, nhưng ai lường được, bên Thư Họa viện tới giờ chậm trễ không có tin tức, mà tìm việc ở Đông Kinh không dễ dàng, nếu không tính đường khác, chỉ sợ không thể tiền thuê nhà cho Tiểu Ất, vốn ta dự định nếu không có tin tức thì lập tức trở về quê.



Nhưng lúc nãy nghe Tiểu Ất nói, trong lòng ta không khỏi quyến luyến cảnh đẹp bên bờ hồ Tây Tử, cho nên mới mặt dày muốn cùng với Tiểu Ất đi...



- Ta tài học không thể sánh với Thiếu Dương, cũng không giống như Tiểu Ất đa tài đa nghệ.



- Nhưng viết vẽ ngược lại miễn cưỡng có thể đảm đương, Tiểu Ất muốn làm Đô giám, nghĩ cũng còn thiếu một thư ký chứ hả.



Ngọc Doãn theo bản năng gật đầu.



Nhưng hắn lập tức ý thức được hàm ý trong lời nói của Trương Trạch Đoan.



Trần Đông lúc nãy chỉ nói là muốn theo hắn cùng đi Hàng Châu, nhưng lời nói của Trương Trạch Đoan lại càng trắng ra muốn là phụ tá Ngọc Doãn.



Căn cứ theo tình hình của Ứng Phục Cục Hàng Châu mà Hoàng Thường nói, Ngọc Doãn trên đại thể cũng có chút hiểu biết.




Ngọc Doãn đúng trước cửa sổ, nhìn vườn rau Quan Âm viện cách tường trống rỗng, ánh mặt đột nhiên lộ vẻ mơ màng.



Cuối cùng vẫn là phải đi Hàng Châu sao?



Lúc đầu trọng sinh, hắn từngcó ý đến Hàng Châu định cư.



Nhưng vì đủ loại nguyên do, cuối cùng phải gạt bỏ ý nghĩ đó trong đầu... ai lại có thể nghĩ rằng, vừa xóa bỏ ý niệm này thì lại phải đi đến Hàng Châu.



Chuyện đời biến ảo thật khó lường.



Đi Hàng Châu lần này, khi nào có thể trở lại?



Ngọc Doãn chợt cảm thấy trong lòng trống rỗng, có một loại tư vị nói không ra lời.



Ngay lúc này, bỗng nhiên sau có tiếng bước chân vang lên, Ngọc Doãn không quay đầu nhìn, chỉ dựa vào tiếng bước chân là nhận ra Yến Nô đi đến.



- Cửu Nhi tỷ, đánh thức muội rồi sao?



Yến Nô cầm một áo lông dày dày choàng lên người Ngọc Doãn, sau đó ôm thắt lưng của Ngọc Doãn, dán mặt vào sau lưng hắn.



- Tiểu Ất ca, thật sự phải bỏ gia nghiệp bên này sao?



Ngọc Doãn nheo mắt lại, sau một lúc lắc đầu, hạ giọng nói:



- Gia nghiệp này là ta và muội chung tay làm ra, sao có thể dễ dàng vứt bỏ?



- Nhưng ...



- Cửu Nhi tỷ, thúc tổ nói, Ứng Phụng Cục này chỉ là mở ra tạm thời mà thôi, sẽ không lâu đâu.



Căn cơ của muội và ta chính là ở trong thành Khai Phong này, gia nghiệp này, làm sao cũng không thể vứt bỏ... Lúc nãy ta luôn suy nghĩ chuyện này, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là cảm thấy lần này ta nên đi Hàng Châu nhậm chức, Cửu Nhi tỷ tốt nhất ở lại Đông Kinh.