Tống Thì Hành

Chương 296 : Giết gian tặc (4)

Ngày đăng: 01:50 20/04/20


Thanh chủy thủ này vốn là tham chiếu kiểu dáng của chủy thủ quân dụng đời sau mà tạo thành, dài chưa đến 20 phân.



Du Thiết được chân truyền của Chu Ký, cộng thêm lời dặn dò của Ngọc Doãn đã chuyên tâm chế tạo ra nó. Chủy thủ sắc bén, cầm trong tay có thể cảm nhận được hàn khí bức người từ trên lưỡi dao. Kiểu dáng cũng vô cùng tinh xảo cộng thêm một vài hoa văn đặc thù được chế tác càng khiến chủy thủ này thêm tinh mỹ. Triệu Kham sống trong đại nội hoàng cung, có gì mà chưa từng thấy? Chẳng qua lúc cậu nhìn thấy chủy thủ này thì vô cùng vui mừng, cầm trong tay thưởng thức mãi...



Triệu Kham không cần lễ vật tiền vàng gì, cái cậu cần là sự quan tâm.



Chỉ có điều cậu bị kẹp giữa Triệu Hoàn và Triệu Cát, nên khó cảm nhận được tình yêu thương của người cha. Cho nên khi nhìn thấy lễ vật này thì lại vui sướng không ngừng.



Nói cho cùng Triệu Kham vẫn chỉ là đứa bé mà thôi.



***



Những ngày tiếp theo rất bình yên.



Đối với Ngọc Doãn mà nói hắn đã chuẩn bị tốt việc rời khỏi Đông Kinh, chỉ chờ triều đình phát ra sắc mệnh thì sẽ lên đường.



Trên thực tế, đối với việc Ngọc Doãn được sắc mệnh đảm nhiệm chức Ứng Phụng Cục Đô Giám, trên triều đình tranh luận rất nhiều.



Bất kể là Lý Bang Ngạn phái nghị hòa hay là phái chủ chiến cũng không quá tán đồng việc bổ nhiệm này. Dù sao Ngọc Doãn cũng không có công danh, bổ thân một chức Văn Lâm Lang đã là ưu đãi lắm rồi. Nếu như ủy thác thực chức, thì cũng không phù hợp với luật pháp.



Cho tới bây giờ đều là hai phái giương cung bạt kiếm, mà nay một người nho nhỏ trong phố xá mà liên hợp lại.



Lý Cương đứng đầu phản đối, lời lẽ rất kịch liệt.



Ông hao hết tâm tư, tìm cách cùng với Lý Nhược Thủy liên kết muốn chiếm lấy Tuần san thời đại Đại Tống, ai ngờ đến cuối cùng vô duyên cớ lại để Thái tử Triệu Hoàn giành được. Con trai yêu Lý Dật Phong thậm chí còn từ bỏ tiền đồ, bỏ mặc bài vở học hành mà tiến vào phủ Chân Định làm Tri Trại nhỏ bé, chỉ là một chức quan cửu phẩm. Mà Ngọc Doãn đảm nhiệm chức Đô Giám Ứng Phụng Cục lại là chức vụ bát phẩm, khiến trong lòng Lý Cương sao thoải mái? Cho nên ông không chút do dự mà phản đối.



- Nếu luật lệ này mở ra, pháp lệnh trăm năm Đại Tống ta sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.



Lý Cương gầm thét trên triều đình.



Thái độ của ông đã nhận được sự ủng hộ của đám người Lý Bang Ngạn.



- Ngọc Tiểu Ất kia tuy là học sinh thư viện Quan Kiều, được bổ thân Văn Lâm Lang đã là trường hợp đặc biệt.



Nếu tiếp tục đảm nhiệm thực chức, sợ là ngày sau có người sẽ bắt chước theo. Loại người phố phường không có chút công lao này sao có thể đảm đương được trọng trách?


Yến Nô hai mắt đẫm lệ gật đầu đáp ứng.



Theo đó, An Đạo Toàn mang tới nội tráng đan cùng với một ít dược vật vừa mới nghiên cứu ra giao cho Ngọc Doãn.



Công phu Ngọc Doãn nay đã đạt tới bình cảnh.



Đi ngược dòng nước không tiến thì lùi...Dù là đi Hàng Châu cũng không được làm chậm trễ việc tu luyện.



Trước khi hắn đi ông dặn dò rất nhiều.



Ngọc Doãn nhất nhất tạ ơn, liền dẫn Trần Đông và Trương Trạch Đoan từ lò mổ Liền Kiều chọn ra tám người hầu nam trẻ tuổi sáng sớm gió tuyết lên đường đi Hàng Châu. Không có nhiều người đưa tiễn, chỉ có Yến Nô cùng Cao gia nương tử đi tiễn đến cầu Chu gia. Lúc đoàn người rời khỏi cửa thành, Ngọc Doãn quay đầu lại nhìn vẫn còn thấy bóng dáng Yến Nô đang đứng trong mưa gió, trong lòng hắn không khỏi đau xót, cố nén nỗi đau biệt ly, giục ngựa đi.



Lần trước, khi hắn rời khỏi Đông Kinh, Yến Nô từng hỏi: khi nào thì về.



Lúc ấy hắn trả lời: Khi hoa đồ mi nở, đó là ngày trở về. Nhưng lúc này đây, ngay cả bản thân Ngọc Doãn cũng không biết được ngày nào trở về.



Đi ra hơn nửa ngày, Ngọc Doãn mới ghìm chặt chiến mã.



Trần Đông cưỡi trên một con la tiến lên, kinh ngạc hỏi:



- Tiểu Ất, không phải là lúc này hối hận chứ?



Lúc này mưa gió đã ngừng lại, mây tán tản đi hiện ra ánh nắng gắt.



Ngọc Doãn nhìn Trần Đông và Trương Trạch Đoan, đột nhiên nói:



- Thiếu Dương, ta có một chuyện muốn nhờ...



- Tiểu Ất cứ nói đừng ngại.



Trầm ngâm một lúc lâu, Ngọc Doãn hạ giọng nói:



- Các ngươi hãy nghỉ tại phía trước ba ngày, ta muốn quay lại Khai Phong xử lý một việc.



Vừa nói xong, cả Trần Đông và Trương Trạch Đoan cùng ngây người ra...