Tống Thì Hành

Chương 297 : Giết gian tặc (5)

Ngày đăng: 01:50 20/04/20


Trời vốn đen kịt lại có tuyết.



Ám Kim tản móng chạy như điên, phi nhanh trên đường lớn.



Giữa đồng hoang mênh mông tiếng chân gào thét bị cuồng phong che giấu. Trên mặt Ngọc Doãn bị gió tuyết phủ kín chỉ lộ ánh sáng ở đôi mắt.



Khi đến Khai Phong đã gần đến giờ Hợi.



Ngọc Doãn đến thẳng Mưu Đà Cương, ghìm ngựa từ xa.



Dương Tái Hưng, Hoắc Kiên và Hoàng Tiểu Thất chờ ở cửa thôn, thấy Ngọc Doãn tiến đến, vội bước nhanh ra đón.



- Ca ca, đều an bài thỏa đáng!



Dương Tái Hưng vội hạ giọng nói:



- Đêm nay xin ca ca ủy khuất ở tại trong sơn thần miếu nơi này, sáng sớm ngày mai huynh đệ Phong Huống dẫn người lại đây, đến lúc đó ca ca có thể trà trộn vào thành. Trong thành hết thảy đều bình yên, chỉ có Lý Tú Tài kia hai ngày này ru rú trong nhà, rất ít lộ diện, thế cho nên chúng ta cũng không nắm rõ hành tung của y.



Ngọc Doãn sau khi nghe xong, gật gật đầu.



- Bên Cửu Nhi tỷ thế nào?



Dương Tái Hưng vội đáp:



- Cửu Nhi tỷ cũng không có gì, chỉ là quá buồn thôi.



Chạng vạng khi ta ra khỏi thành từng đến nhà thăm, Cửu Nhi tỷ có vẻ có chút mệt mỏi...



Ngọc Doãn nghe được, trong lòng đau xót.



Trên đời thống khổ nhất, không ai qua được nỗi buồn ly biệt này.



Mình lần này đi Hàng Châu, chẳng biết lúc nào có thể trở về, chỉ khổ Yến Nô một mình ở lại thành Khai Phong, đau khổ chống đỡ.



Chỉ tiếc không được gặp nàng.



Ngọc Doãn nghĩ đến đây có chút áy náy. Nhưng vừa nghĩ tới việc hắn sắp cần phải làm, sự áy náy trong lòng kia liền tan thành mây khói.



- Trong thành ai đang canh giữ?



- Là em họ tiểu nhân tên là Văn Đào đang canh giữ.



Hoàng Tiểu Thất vội mở miệng trả lời, khiến Ngọc Doãn cảm thấy rất hài lòng.



Hắn đã qua Văn Đào, đó là một tiểu tử trẻ tuổi nhưng lại vô cùng thông minh.



Hàn huyên qua đi, đám người Dương Tái Hưng liền dẫn Ngọc Doãn đi vào trong sơn thần miếu cửa thôn. Ăn chút lương khô, Ngọc Doãn liền tựa vào tượng thần sau lưng ngồi xuống, trong đầu nhanh chóng nhớ lại những việc hắn bố trí còn có sơ hở gì hay không.




Lúc này, trời đã hoàn toàn tối, trong thành đèn đuốc sáng trưng, các đại tửu lầu, cũng vô cùng náo nhiệt.



Chỉ có điều bắt đầu đầu đông nên Khai Phong vào đêm vắng lặng đi rất nhiều. Dọc đường đi, Ngọc Doãn xuyên ngõ nhỏ đi lưng phố không gặp ai cả. Hắn từ Kim Thủy môn đến đường Tuấn Nghi Kiều, lại từ đường Tuấn Nghi Kiều vượt qua Thượng thư tỉnh sau lưng đường nhỏ rẽ trái rồi lại rẽ phải rất nhanh đi tới ngõ Tú tài. Đã qua giờ Tuất, trong ngõ Tú tài im ắng, lặng ngắt như tờ. Vài toà dân cư hai bên Ngõ nhỏ đã đốt đèn, xuyên thấu qua cửa sổ có thể nhìn thấy bóng người lay động trong phòng. Nếu như trước thì đây là thời điểm ngõ Tú tài rất náo nhiệt. Nhưng thời tiết thật sự là quá lạnh, mấy tửu quán cũng đều đóng cửa sớm, đi lại ở trong hẻm nhỏ làm cho người ta có một loại cảm thụ âm trầm.



Ngọc Doãn dựa vào trí nhớ, rất nhanh đi tới bên ngoài gia môn Lý Quan Ngư.



Hắn vươn tay định gõ cửa, nhưng chẳng biết tại sao, lại đột nhiên dừng lại...



Trong đầu hiện ra một bóng dáng mềm mại khiến tim Ngọc Doãn đập nhanh khó hiểu. Nếu thật sự giết Lý Quan Ngư thì không biết nên đối xử với tiểu nương tử này như thế nào cho phải? Vừa nghĩ tới tư thái lay động lòng người của Dương Kim Liên, Ngọc Doãn lại có chút mềm lòng.



Nhưng lại nghĩ giữ lại Lý Quan Ngư thủy chung là một tai họa, nếu không xử lý hắn ta, không biết trong thành Khai Phong sẽ có bao nhiêu người gặp họa.



Vừa nghĩ tới sự kiện Tĩnh Khang sắp đến, lòng Ngọc Doãn lại cứng rắn.



Ngay lúc định gõ cửa, không ngờ lúc này cửa đột nhiên mở ra, Dương Kim Liên bưng một thùng nước từ bên trong đi ra, nhìn thấy Ngọc Doãn, nàng không khỏi ngẩn ra, bật thốt lên:



- Tiểu Ất ca, chẳng phải lúc này huynh đã đi rồi sao?



Vài lần tiếp xúc với Ngọc Doãn, Dương Kim Liên quen gọi Ngọc Doãn là Tiểu Ất.



Ánh mắt Ngọc Doãn lóe lên lạnh lùng, đột nhiên tiến lên, không đợi Dương Kim Liên tiếp tục mở miệng đã giữ cổ của nàng, xoay người đụng vào cánh cửa bên trong, tiện tay khép cửa lại. Một tay Ngọc Doãn bịt miệng Dương Kim Liên, tay kia giữ cổ họng nàng.



- Dương nương tử chớ trách, hôm nay tới đây là muốn giết người!



Trên mặt Dương Kim Liên lộ vẻ hoảng sợ.



Nghe Ngọc Doãn nói những lời này, trên mặt nàng càng sợ hãi, tròng mắt đảo vòng chớp chớp như cầu xin Ngọc Doãn.



Lòng Ngọc Doãn mềm nhũn:



- Dương nương tử, ta không phải muốn giết cô, mà là Đại Lang.



Nếu cô muốn sống thì đừng lên tiếng. Bằng không đừng trách ta lòng lang dạ sói. Cô nghe rõ chưa?



Dương Kim Liên sau khi nghe xong, gật gật đầu, dường như đã hiểu lời Ngọc Doãn.



Ngọc Doãn nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi nới lỏng bàn tay.



Nhưng ngay lúc tay hắn dịch chuyển thì Dương Kim Liên đột nhiên la lớn:



- Cứu...



Không đợi nàng nói ra câu “mạng”, Ngọc Doãn chém một chưởng vào cổ Dương Kim Liên, đánh nàng bất tỉnh. Thân hình mềm mại ngã vào ngực Ngọc Doãn, vẻ hoảng sợ trên mặt chưa hết đi thật khiến người ta nhìn mà đau lòng.



Ngọc Doãn không khỏi gãi gãi đầu, cười khổ!