Tống Thì Hành

Chương 298 : Giết gian tặc (6)

Ngày đăng: 01:50 20/04/20


Nên xử trí Dương Kim Liên như thế nào?



Vấn đề này khiến Ngọc Doãn cũng cảm thấy vô cùng đau đầu.



Đứng ở góc độ của hắn mà nói, Lý Quan Ngư đáng chết, nhưng Dương Kim Liên vô tội. Nếu Ngọc Doãn là hạng người có ý chí sắt đá, giết người không chớp mắt thì chắc chắn thấy người là giết. Nhưng Dương Kim Liên không chết thì trước sau lại là một phiền phức, nên làm thế nào cho phải đây?



Do dự một chút, Ngọc Doãn ôm Dương Kim Liên vào sương phòng đặt xuống.



Hắn đã có thể khống chế được sức mạnh phi thường của mình, nửa canh giờ nữa Dương Kim Liên e là vẫn chưa thể tỉnh lại được.



Nghĩ đến đây, hắn xoay người đi ra ngoài. Mới vừa đi tới cửa sương phòng, lại nghe bên ngoài phòng có tiếng bước chân, ngay sau đó tiếng cửa phòng mở ra.



- Nương tử, sao không đóng cửa nhà cho kỹ vậy?



Giọng của Lý Quan Ngư vang lên khiến Ngọc Doãn lập tức dừng bước lại.



Hắn ngừng thở, xuyên qua kẽ hở khe cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy Lý Quan Ngư mặc áo xanh, tay cầm theo một vò rượu.



Dậm dậm chân ở cửa nhà, Lý Quan Ngư nói:



- Bên ngoài gió lớn… Nương tử? Nương tử?



Không nghe thấy Dương Kim Liên trả lời, Lý Quan Ngư không khỏi có chút kinh ngạc, vội cao giọng gọi to.



Ngay lúc y buông vò rượu, đi đến đầu bậc thang chuẩn bị lên lầu thì trong lòng bỗng nhiên nảy lên một tia rung động, quay ngược lại, đã thấy một bóng đen từ phía sau đánh tới. Không đợi y kịp phản ứng, người kia đã tới trước mặt, tiếp theo đó ngực như bị một thanh búa lớn đánh trúng, Lý Quan Ngư phun ra ngụm máu, thân hình lập tức bay lên quăng xuống đất.



Y há mồm muốn kêu la, đã thấy trước mắt một luồng hàn quang xẹt qua.



Một thanh đoản đao hàn khí kinh người đã đặt ở cổ họng y, lời nói vừa đến miệng lại nuốt trở vào.



- Ngọc Tiểu Ất?



Ngay lúc Lý Quan Ngư thấy rõ ràng người tới thì không khỏi giật mình kinh hãi.



- Sao lại là ngươi? Chẳng phải ngươi đã…



- Đã cái gì?



Trong lòng Ngọc Doãn không chút máy động, ánh mắt chợt híp lại.



Không ngờ, Lý Quan Ngư lại cười:




Ngọc Doãn cười lạnh một tiếng:



- Cả đời ta dù trắng tay cũng không làm loại chuyện bán tổ cầu vinh. Đừng có lải nhải nữa, còn có ai là đồng đảng của ngươi?



- Có tiền có thể sai quỷ khiến ma, một năm qua ta cũng thu hoạch được nhiều.



Lý Quan Ngư dường như sớm đã dự liệu phản ứng của Ngọc Doãn, nên không lộ vẻ hoảng sợ.



Ngược lại, khi Ngọc Doãn hỏi tới, y lại thao thao bất tuyệt, cực kỳ phối hợp nói ra rất nhiều cái tên. Trong các tên này, có người hắn biết, có người hắn xa lạ. Ngay từ đầu, Ngọc Doãn còn thật sự chăm chú nghe, nhưng dần dần, hắn liền cảm thấy có chút không hợp lý, gã này càng lúc càng phối hợp, theo lý mà nói, gã không nên có phản ứng này mới đúng.



Chẳng phải hắn ta rất sợ chết sao?



Nhưng một người rất sợ chết, sao vào thời điểm đao búa lại điềm tĩnh như vậy?



Trong những cái tên mà hắn ta nói ra, có bao nhiêu người thật sự bị hắn ta mua chuộc? Sự thoải mái nhiệt tình kia khiến Ngọc Doãn hoài nghi, hắn ta phối hợp như vậy là có ý gì? Hay là hắn ta đang kéo dài thời gian đợi viện binh?



Ánh mắt Ngọc Doãn trong lúc vô ý quét qua bàn rượu và thức ăn trong chính đường, trong lòng khẽ động.



- Ngươi mời khách đến?



- Hả?



- Ngươi đang kéo dài thời gian muốn đợi viện binh, đúng không? Những lời vừa rồi ngươi nói với ta thật sự đều là nhảm nhí.



Trong lòng Lý Quan Ngư run lên, lập tức im bặt.



Quả thế!



Ngọc Doãn nhìn thoáng qua Lý Quan Ngư, lại nhìn vò rượu trên bàn.



Chẳng biết tại sao, trong đầu hắn chợt xẹt qua một ý nghĩ liền túm lấy cổ áo Lý Quan Ngư:



- Lần trước ngươi đánh mất trăm vạn châu báu, chỉ sợ khó có thể dâng lên cho Tiêu Khánh. Phùng Tranh từng có chủ ý muốn ngươi dâng thê tử để lấy lòng một vị điện hạ nào đó trong sứ đoàn...Từ đã từ đã, hôm nay ngươi mời người này tới, chẳng phải là bán vợ cầu vinh sao?



Con ngươi vẫn bình tĩnh của Lý Quan Ngư chợt hoảng loạn.



Trong vẻ hoảng loạn còn có sự thống khổ và sợ hãi.



- Ngươi, ngươi, ngươi...Rốt cuộc ngươi là loại người nào?