Tống Thì Hành

Chương 299 : Giết gian tặc (7)

Ngày đăng: 01:50 20/04/20


Hàn quang chợt lóe lên, máu tươi hiện ra.



Bảo đao Lâu Lan không tiếng động cắt một ngón tay của Lý Quan Ngư khiến y đau đớn kịch liệt không kìm nổi há miệng hét thảm một tiếng.



Nhưng không đợi y kêu thảm thành tiếng, Ngọc Doãn đã bịt miệng y.



Tiếng kêu thảm của Lý Quan Ngư biến thành tiếng rên rỉ nặng nề, trong mắt đầy sợ hãi.



- Ngươi là người đọc sách, vốn định để ngươi chết có thể diện, nhưng ngươi lại không biết sống chết.



Hỏi ngươi một lần nữa, Oát Xuyết điện hạ là ai? Nếu ngươi không thành thật trả lời thì ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết.



Sắc mặt Lý Quan Ngư trắng bệch, câm bặt.



Ngọc Doãn thấy vậy liền xoay tít bảo đao Lâu Lan trong tay, chém xuống tay Lý Quan Ngư.



Đao phong lạnh băng khiến Lý Quan Ngữ không thể tiếp tục kiên cường được nữa, vội la lớn:



- Khoan, khoan...ta nói hết cho ngươi biết.



Lúc này xem như y đã hiểu một chuyện.



Ngọc đồ tể này quả nhiên là kẻ xuất thân đồ tể, thủ đoạn thật sự hung tàn.



Thở dốc một hơi, y cười khổ nói:



- Ta không biết rốt cuộc ngươi dùng thủ đoạn gì mà biết được việc của ta rõ ràng như thế. Thật không dám giấu diếm, Tiêu Khánh tiên sinh trước đây từng đưa trăm vạn quan châu báu, muốn ta nghĩ cách mua chuộc quan to trong triều, chỉ không ngờ châu báu này trên đường đã bị cướp đi, nên ta không thể tiếp tục hành động...



Lần này Tiêu tiên sinh đến, ta không biết nên ăn nói thế nào.



Rơi vào đường cùng đành phải nghe theo chủ ý của Phùng Tranh...



- Đừng có lải nhải nhiều lời, ta chỉ hỏi ngươi, Oát Xuyết kia là ai?



- Oát Xuyết...là con trai thứ tư của Thái Tổ, tên là Hoàn Nhan Tông Bật...Lần này theo Tiêu tiên sinh đến là muốn điều tra quân tình đại Tống.



Hoàn Nhan Tông Bật?



Ngọc Doãn hơi sửng sốt, chợt giật nảy mình toàn thân lạnh toát.
Mà Kim Ngột Truật cũng là danh tướng nước Kim, luận võ nghệ, gã có lẽ không bằng Thiện Ứng, nhưng luận lực ảnh hưởng, mười Thiện Ứng chưa chắc đã chống đỡ được một Kim Ngột Truật. Hôm nay muốn giết gã, chỉ sợ vô cùng khó khăn. Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn buông bỏ Thiện Ứng, đánh tới tráng hán kia. Giết Kim Ngột Truật, coi như trừ họa tâm phúc lớn cho Đại Tống.



Thiện Ứng không ngờ Ngọc Doãn lại buông bỏ lão để đánh Kim Ngột Truật.



Cộng thêm lão đã giao thủ với Trần Hi Chân, đích thật là đã bị trọng thương, mười thành công phu chỉ còn lại bốn thành, trong lòng lập tức khẩn trương.



- Đừng hòng làm tổn thương Tứ Thái tử.



Lão giơ hai tay hóa thành hình ưng trảo bổ về phía Ngọc Doãn.



Thiện Ứng không hô thì thôi, lão hô một tiếng đã xác thực thân phận của tráng hán kia càng khiến Ngọc Doãn kiên định phải giết được Kim Ngột Truật. Thân thể trên không trung hóa thành hình cung, xương sống đột nhiên chấn động giống như một con rồng lớn rung lên. Thiện Ứng bổ một trảo tới, đánh trúng lưng Ngọc Doãn. Ngọc Doãn lập tức hộc ra một ngụm máu tươi.



Chỉ có điều tốc độ của hắn không chút nào chậm chạp, ngược lại mượn lực lượng một kích này của Thiện Ứng rồi đột nhiên gia tăng tốc độ, trong chớp mắt đã tới trước mặt Kim Ngột Truật.



Kim Ngột Truật cũng không ngờ Ngọc Doãn sẽ liều mạng chịu một kích của Thiện Ứng để quyết tìm đến mình.



Thật ra gã nghĩ như vậy cũng rất bình thường.



Lúc này thanh danh của Kim Ngột Truật chưa đặc biệt vang dội, ở trong triều Tống người biết gã cũng không nhiều lắm.



Ngược lại người Tống biết rõ vài huynh trưởng của gã hơn, ví dụ như Tông Vọng, Tông Can. Dù sao số lần gã xuất chiến cũng không nhiều lắm, mà nay trong quân cũng chỉ là Mãnh An Bột Cận mà thôi. Kim Ngột Truật thật sự khiến người ta biết đến chính là biểu hiện phi phàm tại trận chiến phạt Tống, mà Kim Ngột Truật lúc này chỉ có chút danh vọng ở trong quân Kim, rất ít người Tống biết đến.



Thằng nhãi này sao lại hung hãn đến vậy?



Ngọc Doãn tới trước mặt Kim Ngột Truật khiến gã hoảng sợ.



Gã vừa mới định động thủ, không ngờ Ngọc Doãn lại hộc một ngụm máu phun lên mặt gã.



Máu tươi ấm áp bắn vào mặt gã có chút đau nhức. Ngọc Doãn không có nội công cao sâu, nhưng một ngụm máu tươi này cũng nín đủ khí đan điền, phun trên mặt Kim Ngột Truật, khiến gã không kìm nổi hét to một tiếng, lập tức tầm mắt bị ngăn trở.



Không chút chậm trễ, Ngọc Doãn chém bảo đao Lâu Lan trong tay ra.



- Tứ Thái Tử cẩn thận!



Thiện Ứng quá sợ hãi, vội kêu to.



Không chờ lão nói hết, chỉ nghe Kim Ngột Truật hét thảm một tiếng, máu tươi lập tức phụt ra!