Tống Thì Hành

Chương 301 : Duyệt sát

Ngày đăng: 01:50 20/04/20


Việc đàm phán giữa hai nước Tống Kim vẫn bất đồng.



Tiêu Khánh vẫn nắm quyền chủ động, tuy rằng nước Kim vẫn nhượng bộ, nhưng tổng thể mà nói thì tiết tấu vẫn nằm trong sự khống chế của Tiêu Khánh.



Ba trấn, chỉ là sự thăm dò của Tiêu Khánh đối với Đại Tống.



Bọn họ muốn biết, Đại Tống vào thời điểm mấu chốt đến cuối cùng sẽ là tình trạng như nào.



Giờ này khắc này, bên trong người Kim đã nảy sinh dự dòm ngó đối với giang sơn Đại Tống. Tuy nhiên sự dòm ngó này chủ yếu tập trung vào sản vật phong phú của Đại Tống, về phần chiếm lĩnh giang sơn Đại Tống, người Nữ Trực vẫn chưa nắm chắc.



Thông qua lần đàm phán này, Tiêu Khánh chỉ có thể lừa gạt lấy lợi ích của Đại Tống.



Kế hoạch vốn vẫn tiến hành thuận lợi, thông qua từng bước nhượng bộ, Tiêu Khánh đại khái cũng hiểu toàn bộ vấn đề trên triều đình Đại Tống. Trong thâm tâm, y thậm chí nảy sinh một ý niệm điên cuồng trong đầu: Cướp lấy giang sơn Đại Tống.



Đây là nguyện vọng mà Đại Liêu trăm năm không thực hiện được.



Nếu y có thể phụ tá người Nữ Trực hoàn thành mục tiêu này, chẳng phải sẽ lưu danh sử sách sao.



Cũng không ngờ mắt thấy nhiệm vụ sắp thành công thì Tứ Thái tử Kim Ngột Truật đột nhiên xảy ra chuyện, ngay tiếp theo, Lý Quan Ngư do một tay Tiêu Khánh an bài cũng bị phát hiện giết chết, thực sự khiến Tiêu Khánh cảm giác trở tay không kịp.



Nhất định phải mau chóng giải quyết vấn đề trước mắt, không thể để tiếp tục.



Tiêu KHánh đã quyết định, liền lập tức phái người thông tri Tần Cối, đồng thời tìm vài tên tâm phúc, ngầm tiến hành an bài.



- Nói cho Phùng Tranh, trong thời gian này không thể hành động thiếu suy nghĩ.



Đợi sự việc đã an bài xong xuôi, Tiêu Khánh như trút được gánh nặng, thở phào một cái.



Tuy Lý Quan Ngư đã chết nhưng Tiêu Khánh cũng không gặp khó khăn gì. Trong mắt y, Lý Quan Ngư còn xa mới quan trọng bằng Phùng Tranh, chỉ cần bảo vệ Phùng Tranh, y vẫn có thể vững vàng tiến hành bố trí ván cờ. Chỉ tiếc, cơ sở ngầm lúc Lý Quan Ngư còn sống đã thiết lập sợ là không giữ được rồi.



***



Sáng sớm hôm sau, trong trạm dịch vang lên tiếng kèn.



Tần Cối dẫn theo sứ đoàn liên quan đi vào cửa dịch trạm. Nghe tiếng kèn ở trong dịch trạm vang lên thì không khỏi ngẩn ra.



Chẳng phải nói muốn đàm phán sao?



Sao lại bày ra tư thế như vậy?




Mà những người tùy tùng bên cạnh gã có mấy người đã không đứng thẳng được, tê liệt ngồi bệt dưới đất, một câu cũng nói không nên lời...



- Sao có thể như thế, sao có thể như thế?



Tần Cối không kìm nổi, khàn giọng quát to.



Nhưng chỉ thấy trên mặt Tiêu Khánh toát lên vẻ lạnh lẽo.



Một bữa tiệc đẫm máu kết thúc trong tiếng gào thét của quân Kim. Hai gã Bồ Liễn Bột Cận lại bị áp giải lên pháp trường.



Hai người này là thân binh đội trưởng bên cạnh Kim Ngột Truật.



Mà nay bộ khúc của Kim Ngột Truật bị trừng phạt, hai người này đương nhiên cũng khó lòng thoát chết.



Tiêu Khánh điềm nhiên nói:



- Hai người các ngươi cai quản binh không nghiêm, lúc mấu chốt lại phóng túng thuộc hạ làm ra chuyện như thế, xử các ngươi “mông sơn bất khuất hoa bất lạt”, các ngươi tự xử đi.



Cái gọi là quân Kim gây chuyện thị phi chỉ là một cái cớ.



Hai gã Bồ Liễn Bột Cận này đương nhiên biết nguyên do trong đó, nhưng cũng không cảm thấy ủy khuất.



Kim Ngột Truật trọng thương, đích thật là hai người gã đã không làm tròn bổn phận, hiện giờ chết cũng không có gì để nói. Huống chi, Tiêu Khánh đã hứa, chỉ cần hai người chết, sẽ đảm bảo vợ con hai người cả đời không phải lo. Hai người nghe xong nhìn nhau, cầm đao đâm vào sườn nhau, máu chảy đầm đìa xuống đất mà hai Bồ Liễn Bột Cận không hề rên một tiếng.



Chỉ có điều với đám người Tần Cối đứng xem thì lại vô cùng sợ hãi.



Nếu như nói lúc trước bọn họ còn có chút dũng khí thì giờ khắc này đã không còn chút nào nữa.



Tiêu Khánh nheo mắt lại, nhìn Tần Cối một cái, chợt giơ tay bắt lấy cánh tay của Tần Cối.



- Ngươi muốn làm gì?



Tần Cối theo bản năng kêu to lên, làm cho binh Kim trên giáo trường bật cười lên.



Tiêu Khánh cười nói:



- Hội Chi không cần phải sợ, việc chấp hành quân pháp đã kết thúc, chúng ta tiện thể trao đổi một chút, việc hai trấn kia rốt cuộc nên giải quyết thế nào?