Tống Thì Hành

Chương 302 : Vị trí thấp kém chưa dám quên lo việc nước

Ngày đăng: 01:50 20/04/20


Người Nữ Trực dã man và hung tàn khiến Tần Cối bị dọa bể mật.



Thế cho nên suốt một ngày đàm phán, tiết tấu thủy chung nắm trong tay Tiêu Khánh. Mà Tiêu Khánh thì đã thay đổi thái độ mạnh mẽ cứng rắn hơn trước, khí thế bất phục bức người, y không những không nhượng bộ, còn không câu nệ tiếp tục nâng giá đối với tiền tài lụa là và các vật tư khiến cho Tần Cối vốn tâm thần bất định đã hoàn toàn bị y đùa bỡn trong tay.



Khi buổi đàm phán cuối cùng kết thúc, Tần Cối như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm.



Mặc kệ như thế nào, việc Hoàng đế Huy Tông yêu cầu không thể cắt nhường ba trấn đã đạt. Chỉ có điều bản thân y lại không lưu ý vì ba trấn này mà triều đình Đại Tống gần như phải trả cái giá bằng ba năm thuế má cho người Nữ Trực, số lượng kinh người.



Nhưng điều này có là gì? Ít nhất, mình đã bảo toàn được ba trấn, hoàn thành sứ mệnh Quan gia giao cho.



Về phần việc khác, không nằm trong suy xét của Tần Cối.



Tần Cối cao hứng phấn chấn rời khỏi dịch trạm, trong lòng thề sẽ không bao giờ tiếp xúc với người Nữ Trực nữa.



Người Nữ Trực này thật sự là rất hung tàn, cực kỳ ngang tàng. Có lẽ y cũng không cảm nhận được ở trong nội tâm của y đã lặng lẽ chôn xuống mầm mống nỗi sợ hãi đối với người Nữ Chân, sớm hay muộn cũng sẽ mọc rễ nẩy mầm...



***



Ánh trăng sáng như gột rửa chiếu vào đình viện bao phủ giống như một tầng sương trắng.



Ngọc Doãn rên rỉ, mở mắt ra. Tầm mắt có chút mơ hồ, một ảo ảnh lắc lư như bóng người lay động.



Đây là đâu?



- Hắn tỉnh rồi, hắn tỉnh rồi!



Một giọng nói vui mừng vang lên, tiếp theo đó là tiếng bước chân dần dần đi xa.



Ngọc Doãn thậm chí không thấy rõ là ai đang nói chuyện, hơn nữa hắn cũng biết hắn không quen biết người nọ, bởi vì giọng nói kia vô cùng xa lạ.



Hắn nhắm mắt lại, một lát sau lại mở ra.



Tầm mắt lập tức trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, không còn mơ hồ như lúc trước nữa.



Ngọc Doãn cắn răng muốn ngồi dậy, nhưng cả người cảm giác không còn sức lực khiến hắn lập tức xụi lại nằm xuống.



Đây là một gian phòng ước chừng có tám mươi đến 100 mét vuông.



Giường dùng gỗ lim quý báu làm thành, chế tác cũng vô cùng tinh mỹ...



Một bộ rèm che bằng lụa màu đỏ thêu uyên ương hí thủy chống đỡ, cho thấy chủ nhân nhà này điều kiện cũng vô cùng tốt. Ngọc Doãn đang đánh giá căn phòng, chợt nghe bên ngoài cửa vọng đến tiếng bước chân rất nhỏ. Ngay sau đó, một mỹ phụ nhân từ bên ngoài đi vào, thấy Ngọc Doãn mở to hai mắt đánh giá, không khỏi cười nói:



- Đã sớm nghe nói Ngọc Giao Long phố Mã Hành cầm thư song tuyệt, quyền cước tuyệt luân, ngay cả Ngự Quyền quán mà cũng dám khiêu khiến, vậy mà ta không ngờ cũng đi làm việc ẩu đả người.


Trầm ngâm hồi lâu, Lý Thanh Chiếu đột nhiên cười nói:



- Tiểu Ất thật sự quá nhiều chuyện rồi, hiện nay trên triều đình có nhiều lão đại nhân, mà ngươi chỉ là một tiểu tử trong phố xá, rất may mắn mới có thành tựu như hôm nay cần gì phải nhúng tay vào việc này?



Ngọc Doãn nghiêng đầu sang chỗ khác, hạ giọng nói:



- Lý nương tử có biết câu “Vị trí thấp kém chưa dám quên lo việc nước không?



Thanh âm tuy nhỏ, nhưng vào tai Lý Thanh Chiếu lại như sấm sét.



Nàng lập tức ngây người, nhìn Ngọc Doãn, thật lâu nói không nên một câu.



“Vị trí thấp kém chưa dám quên lo việc nước?”



Thật hay!



Lúc trước Phạm phu tử có câu ‘Cư miếu đường chi cao tắc ưu kỳ dân, xử giang hồ chi viễn tắc ưu kỳ quân. Giữa câu đó thì câu Vị trí thấp kém chưa dám quên lo nước của Ngọc Doãn dường như phong nhã tự nhiên hơn và cũng không thiếu đi sự trầm ổn có trọng lực.



So sánh ra, Lý Thanh Chiếu thích câu từ không hoa lệ nhưng phong phú thâm ý của Ngọc Doãn hơn.



Nàng nhìn lại Triệu Cửu, chỉ thấy Triệu Cửu nhẹ nhàng gật đầu.



Lý Thanh Chiếu nói:



- Tiểu Ất, cứ ở đây nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì thì tìm Cửu ca.



Ngọc Doãn lộ ra vẻ mệt mỏi. Bản thân hắn vốn bị trọng thương, thân thể hết sức yếu ớt lại cùng Lý Thanh Chiếu nói chuyện với nhau quá lâu, sớm đã không chịu nổi!



Nghe Lý Thanh Chiếu nói như vậy, hắn gật gật đầu, tỏ vẻ biết rồi nhắm hai mắt lại.



Mà Lý Thanh Chiếu và Triệu Cửu lui ra khỏi phòng tiện tay đóng cửa lại .



- Cửu ca, bên này kính nhờ ngươi quan tâm nhiều. Việc Tiểu Ất tĩnh dưỡng ở trong phủ không thể nói cho bất cứ kẻ nào biết được.



Đúng rồi, ngươi nói xem những lời mới vừa rồi của Tiểu Ất là thật không?



Triệu Cửu trầm ngâm một lúc lâu hạ giọng nói:



- Có phải thật vậy hay không, ta không biết, dù sao chết không có đối chứng.



Nhưng nương tử Lý Tú Tài kia bị giam trong phòng giam lại không hề tiết lộ thân phận của Tiểu Ất, hiển nhiên là biết một số việc. Những thứ khác ta không rõ ràng lắm, nhưng ta cảm thấy người có thể nói ra câu Vị trí thấp kém chưa dám quên lo việc nước sẽ không nói dối."



Lý Thanh Chiếu sau khi nghe xong thì trầm mặc!