Tống Thì Hành

Chương 303 : Không bằng rời đi

Ngày đăng: 01:50 20/04/20


- Lý Tú Tài là mật thám Nữ Trực? Ngọc Tiểu Ất thật sự nói như vậy sao?



Lý Thanh Chiếu ở trạch viện do phụ thân nàng là Lý Cách Phi đã dùng tiền tích góp suốt đời mua được.



Diện tích không quá lớn, nhưng cũng là tam tiến tam ra, rất trang nhã. Triệu Minh Thành không ở đây, thế cho nên Lý Thanh Chiếu không có gì lưu luyến ở Triệu phủ đó. trạch viện to như vậy chỉ có một mình nàng ở luôn tịch mịch, vì thế nàng liền ở lại nhà của cha.



Ngay cả Triệu Cửu và vài người hầu cận Triệu phủ cũng dời đến đó theo nàng, phụ trách bảo hộ, quan tâm cuộc sống hàng ngày của Lý Thanh Chiếu.



Ngày bình thường, Lý Thanh Chiếu ngoại trừ gặp ba năm người bạn ra thì chỉ ở trong nhà, sửa sang lại kim thạch, hoặc đánh đàn khinh ca, cũng có đỡ nhàm chán.



Triệu Phúc Kim ngồi ngay ngắn ở chủ vị, mặt lộ vẻ kinh dị.



Sau khi nàng nghe Lý Thanh Chiếu trần thuật xong, khóe miệng hơi hơi nhếch lên:



- Thầy nghĩ Ngọc Tiểu Ất nói thật hay giả?



Lý Thanh Chiếu trầm mặc!



Sau một lúc lâu, nàng hạ giọng nói:



- Lúc ban đầu, ta cũng không tin lời hắn nói, nhưng sau hắn lại nói một câu lại làm ta không thể không tin.



Hắn nói: vị trí thấp kém chưa dám quên lo việc nước!



Ta cảm thấy, người có thể nói ra những lời này hẳn là ý chí trong sáng vô tư. Nói không chừng Lý Tú Tài kia thật sự là mật thám Nữ Trực? Nếu như thế, Tiểu Ất giết người này cũng không đáng ngại, ngược lại còn là phúc của Đại Tống ta.



- Địa vị thấp kém nhưng không dám quên lo việc nước...



Triệu Phúc Kim biến sắc, thì thào tự nói.



Nàng đứng lên, đi lại trong phòng một lát:



- Thầy, hôm nay truyền tin tức đến, Ngự Sử Đại Phu Tần Cố ivà người Nữ Trực đã đạt thành ước định, chắc ít ngày nữa sẽ ký kết minh ước. Nếu Lý Tú Tài kia thật sự là mật thám Nữ Trực, chỉ sợ trong chuyện này cũng có trắc trở. Nếu người Nữ Trực không lên tiếng, vậy chúng ta cũng không cần để ý không hỏi đến, cứ để chuyện này như bình thường.



Tuy nhiên, Tiểu Ất không thể ở lại kinh sư thêm được, nếu chẳng may lộ tin tức, sợ là Quan Gia sẽ hỏi tội...



Hãy mau chóng đưa hắn ra khỏi thành đi, hắn rời Đông Kinh sớm ngày nào thì thoát tội ngày đó, cũng có lợi cho hắn.



Lý Thanh Chiếu ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu tán thành.



Tuy nhiên, nàng chợt lại nói:



- Nhưng Tiểu Ất đến Hàng Châu bên người không có ai có thể sử dụng, dù gì cũng không phải là chuyện tốt. Đô Giám Ứng Phụng Cục Hàng Châu nhìn có vẻ quyền lực không nhỏ, nhưng thực ra lại chịu nhiều kiềm chế. Vả lại nhân sĩ Giang Nam rất bài xích người ngoài, nếu lần này muốn Tiểu Ất làm tốt ở đó, chẳng bằng giúp đỡ hắn, Phúc Kim nghĩ như vậy được không?



- Giúp đỡ như thế nào?



Triệu Phúc Kim không khỏi cảm thấy nghi hoặc.



Nàng là Đế Cơ, nhưng đối với việc chính vụ trong triều thì không rõ lắm, cho nên cũng không biết nên làm thế nào.
Lý Thanh Chiếu cười gật gật đầu:



- Mau lên xe đi.



Ngọc Doãn không hề nói năng rườm rà, dưới sự nâng đỡ của hạ hân trèo lên xe ngựa.



Triệu Cửu hơi khom người với Lý Thanh Chiếu, rồi sau đó giơ roi giục ngựa, miệng hô lên, xe ngựa nghiền nát băng cứng trên mặt đường, chậm rãi chạy nhanh ra ngõ nhỏ.



Lý Thanh Chiếu đứng ở bậc cửa nhìn theo xe ngựa đi xa.



Chẳng biết tại sao, trong lòng nàng lại dâng lên cảm giác phiền muộn.



Cùng lúc đó, trên lầu các trong đình viện của Lý phủ, Triệu Kim Phúc vịn cửa sổ nhìn xa xa. Ở vị trí của nàng rất dễ dàng nhìn được xe ngựa chạy nhanh ra khỏi hẻm nhỏ, men theo phố dài trong trẻo lạnh lùng rồi rất nhanh biến mất.



Trên mặt nàng hiện lên vẻ sầu khổ.



Lần này Ngọc Doãn đi chỉ sợ trong phủ Khai Phong sẽ vắng lạnh đi rất nhiều.



Có điều Triệu Kim Phúc lại có một cảm thụ trống trải khó nói nên lời như mất đi thứ gì đó.



Hàng Châu sao?



Triệu Phúc Kim thở dài.



Rời khỏi kinh sư, đối với Tiểu Ất ngươi mà nói có lẽ là một chuyện tốt.



Chỉ có điều ngươi đi rồi, vì sao lại để lại rất nhiều phiền toái chứ? Lý Quan Ngư, Lý Quan Ngư...



Triệu Phúc Kim thì thào tự nói thật lâu, đột nhiên trầm giọng quát:



- Tằng Trạch ở đâu?



- Có nô tài!



Từ ngoài cửa đi vào một người đàn ông béo lùn, chính là thái giám ngày mười lăm tháng tám đã dẫn Ngọc Doãn đến gặp Triệu Phúc Kim.



- Tằng lão công, ngươi đi hỏi thăm một chút, thời gian qua Lý Tú Tài đã chết ở ngõ Tú Tài kia sau khi vào kinh sư thì đã gặp những ai, từng đi đến đâu....nghe ngóng cẩn thận cho ta nhưng không được để lộ phong thanh, ngươi nghe rõ không?



Tằng Trạch vội nói:



- Nô tài hiểu.



- Đi đi.



Triệu Phúc Kim phất tay, ra hiệu Tằng Trạch lui ra.



Nàng nhắm mắt lại, tựa vào lan can cửa sổ, sau một lúc lâu thở dài thật sâu.