Tống Thì Hành

Chương 304 : Cục diện (1)

Ngày đăng: 01:50 20/04/20


Cuối tháng mười hai năm Tuyên Hòa thứ sáu, khắp nơi phương Bắc đã bao phủ màu trắng xóa.



Thành cổ Hàng Châu bao phủ trong mưa lạnh gió rét, mặc dù bông tuyết chưa dầy nhưng hàn khí kinh người. Mọi người nói, mùa đông phương Bắc lạnh hơn so với phía Nam, nhưng trên thực tế, nếu thật sự đi tới phía Nam thì sẽ biết màu đông phía Nam còn khó chịu hơn là phương bắc. Mùa đông thành Khai Phong sóc phong mãnh liệt đập vào mặt, nhưng mùa đông ở Hàng Châu thẩm thấu qua quần áo, thấu vào xương, làm người ta cảm thấy rét lạnh hơnl



Trên chính đường đặt một hỏa lò, trong lò lửa than hừng hực.



Lý Chuyết nhấp một ngụm rượu lâu năm, lại vê một hạt đậu hồi hương bỏ vào trong miệng, nhắm mắt nhai thưởng thức.



Dưới đường, vài tên văn sĩ ngồi nghiêm chỉnh, ai cũng không mở miệng, bọn họ nhìn Lý Chuyết, cùng đợi Lý Chuyết đặt câu hỏi.



Mấy người kia là phụ tá của Lý Chuyết.



- Gã kia đang làm gì?



Lý Chuyết đột nhiên mở miệng, có chút không đầu không đuôi.



Người này ước chừng bốn mươi, dáng vẻ đường đường, toát lên vài phần khí chất văn sĩ phong nhã. Lúc nói chuyện mang theo chút hẩu âm Khai Phong cộng thêm tia mềm nhẹ Ngô Nông, mày kiếm mắt lãng, râu dài dưới cằm.



Trên người mặc áo dài màu xanh càng toát lên vẻ nho nhã, chỉ có điều hai đầu lông mày lại lộ ra tia nham hiểm hung ác.



Phụ tá đương nhiên hiểu được ý trong lời nói của Lý Chuyết, một người trong đó vội vàng đứng lên nói:



- Hồi bẩm phủ tôn, Ngọc Đô Giám kia dường như sức khỏe không tốt, sau khi tới Hàng Châu chưa từng đi tuần tra quân doanh, chỉ uah quẩn trong nhà, đóng cửa không ra. Nhưng hai phụ tá kia của hắn thì hoạt động thường xuyên, thường xuyên kết bạn đi lại trong thành.



Lý Chuyết mày nhăn lại, lẩm bẩm:



- Sức khỏe không tốt sao?



Trong đầu y chợt hiện ra khuôn mặt bệnh tật vàng như nến.



Thái tử từng phái người truyền tin nói Ngọc Tiểu Ất này là hảo hán nhất đẳng, võ nghệ cao cường, thân thể cường tráng. Lúc đầu gặp Ngọc Doãn, dù là Lý Chuyết cũng hoảng sợ. Bởi vì y thấy Ngọc Doãn khí sắc cực kém, nói vài lời đã thở hổn hển.



Tuy nhiên cũng chính bởi vì điều này mà Lý Chuyết đã quyết tâm rất nhiều.



Một tên bệnh tật như thế, thật không giống loại người có thể cùng chủ nhân y tranh quyền đoạt lợi.



Chỉ có điều Thái tử phái người này tới Hàng Châu, rốt cuộc là có ý gì? Nghe nói thằng nhãi này hình như ở Đông Kinh đã trêu chọc không ít kẻ thù.



- Thể cốt hắn quả nhiên không tốt?



Phụ tá vội trả lời:




- Loại thuốc bỏ đi này rốt cuộc còn phải uống bao lâu nữa?



Cao Thế Quang hạ giọng nói:



- Số thuốc Trương tiên sinh bốc còn hơn mười ngày dùng nữa.



Tuy nhiên Trương tiên sinh nói mười ngày sau còn phải chẩn đoán bệnh tiếp, một lần nữa khai căn. Lần này thiếu gia hao tổn nguyên khí quá lớn, phỏng chừng đầu xuân năm sau mới có thể ngừng thuốc. Thiếu gia, thật sự không được, để tiểu nhân phải trở về Khai Phong một chuyến mời An thần y đến?



- Lão cao đừng quá nóng ruột, bên An thúc phục tốt nhất không nên quấy rầy.



Nếu thông tri An thúc phụ, Yến Nô chắc sẽ biết chuyện, đến lúc đó lại làm cho cô ấy nóng ruột nóng gan lo lắng. Trương tiên sinh kia chẳng phải nói chỉ hao tổn nguyên khí thôi sao, không đáng lo ngại đâu. Vậy thì nghỉ ngơi nhiều, năm sau nhất định có thể bình phục.



Cao Thế Quang miệng ngập ngừng, lời đến bên miệng, lại nuốt trở về.



Ngọc Doãn ho khan hai tiếng, ngồi xuống ghế, đột nhiên nói:



- Lão Cao, tiền bạc mang từ Khai Phong đến còn bao nhiêu?



Cao Thế Quang biến sắc, do dự một chút rồi nói:



- Bẩm thiếu gia, lần này chúng ta từ Khai Phong mang theo một ngàn quan, lúc đầu nghĩ cũng đủ dùng, nhưng không ngờ thị trường Hàng Châu lại cao như vậy, dù là tòa nhà này chúng ta ở tiền thuê cũng một tháng hai mươi quan, hơn nữa trả một năm tiền thuê đã gần 240 quan rồi. Hơn nữa thời gian này thiếu gia dùng thuốc, cũng tốn không ít tiền bạc, mà nay chỉ còn dư hơn 500 quan. Mặt khác, tiểu nhân còn nghe người ta nói một chuyện.



- Ồ?



- Ứng Phụng Cục Hàng Châu này thùng rỗng kêu to, tri châu lão gia đối với sự vụ của Ứng Phụng Cục dường như không để tâm, Ứng Phụng Cục này đã thành lập mấy tháng, nhưng binh trại đến nay vẫn chưa định xuống, tương ứng là binh lính cũng không chiêu nạp. Thiếu gia đến nhậm chức, dưới tay lại không có ai, đến lúc đó nếu Quan gia trách tội xuống chỉ sợ cuối cùng vẫn rơi trên người thiếu gia.



Binh trại Ứng Phụng Cục thuộc quản lý của Ngọc Doãn.



Theo lý mà nói, Ứng Phụng Cục Hàng Châu này đã mở được mấy tháng, Lý Chuyết kia kiêm Lĩnh Ứng Phụng Cục Sự, cũng coi như đã nhiều ngày, những thứ khác không nói, nhưng ít nhất binh trại hẳn phải lập, lính phải chiêu mộ rồi chứ. Nhưng căn cứ theo lời Cao Thế Quang nói, cái gọi là binh trại Ứng Phụng Cục nay cũng chỉ là vỏ bọc rỗng, thậm chí ngay cả bóng dáng cũng không thấy.



Ngọc Doãn sau khi nghe xong không hề tức giận, dường như đã sớm đoán được kết quả này, cho nên chỉ cười cười, khoát tay nói:



- Lão Cao, việc này ngươi đừng vội lo lắng, ta đều có tính toán rồi. Lý tri châu chắc có chỗ khó của hắn. Dù sao lúc trước khi Chu Miễn quản lý Ứng Phụng Cục Tô Hàng, tạo thành hậu quả xấu nhiều, Lý tri châu an bài như vậy, cũng xuất phát từ sự cẩn thận, ta có thể hiểu.



Đúng rồi, ngày mai ngươi đi trên phố, thay ta tìm chút sâm cổ và vật bổ dưỡng đến, trước tiên trong khoảng thời gian này để sức khỏe ta tốt lên rồi mới tính tiếp.



Cao Thế Quang nghe Ngọc Doãn vừa nói như vậy, cũng không nói năng rườm rà nữa.



Nói vậy thiếu gia đã có tính toán ổn thỏa, loại chuyện này cũng thật sự không cần y phải lo lắng.