Tống Thì Hành

Chương 307 : Thích khách, là Võ Tòng (2)

Ngày đăng: 01:50 20/04/20


Tuy nhiên, những năm cuối Bắc Tống, quả thật cũng có một nhân vật Võ Tòng như thế.



Căn cứ vào các tư liệu lịch sử như "Lâm An huyện chí", "phủ Hàng Châu chí" và "Tây Hồ đại quan" ghi lại, vào giai đoạn những năm cuối Bắc Tống, đã từng có Đề Hạt Hàng Châu Võ Tòng có hành vi hiệp nghĩa vì dân trừ hại. Trong các tư liệu lịch sử này, nguyên quán của Võ Tòng không rõ, là một người mãi võ lưu lạc giang hồ. Tư liệu lịch sử đã nói, người này Bề ngoài to lớn dị thường, thường sử dụng Kim Môn " cũng là Phi đạo.



Nếu như căn cứ vào việc ghi chép ở đoạn này, đại khái có thể suy đoán ra, Võ Tòng này ít nhất là một người tinh thông đô vật, võ nghệ cao cường.



Khi Tri phủ Hàng Châu là Cao Quyền, nguyên nhân vì thấy Võ Tòng võ nghệ cao cường, là một nhân tài xuất chúng, liền mời vào trong phủ, đảm nhiệm chức Đô Đầu.



Về sau, Võ Tòng vì lập được công mà làm Đề Hạt, người Hàng Châu lúc đó gọi là Võ Đề Hạt.



Đối với Võ Tòng rốt cuộc là do lập được công gì mà được đề bạt, trong sử sách cũng không ghi chép rõ ràng. Nhưng kết hợp với thời đại này, Ngọc Doãn loáng thoáng có thể phỏng đoán ra, rất có thể là vì Võ Tòng chống lại Phương Tịch, lập được công lao. Lúc trước trên đường đến Hàng Châu, Ngọc Doãn đã từng hỏi thăm một chút về tình hình ở Hàng Châu. Theo lời của Trần Đông, trước khi Phương Tịch khởi sự, Tri Châu của Hàng Châu chính là Cao Quyền.



Mà khi Phương Tịch từng đem binh đánh vào thành Hàng Châu, suýt nữa đã chiếm được Hàng Châu.



Sử sách ghi lại, lúc ấy người đuổi Phương Tịch ra khỏi Hàng Châu đó là danh tướng Nam Tống Hàn Thế Trung. Võ Tòng trong trận chiến này, đảm nhận vai trò gì? Ngọc Doãn không rõ lắm. Tuy nhiên trên đại thể, đại khái hắn vẫn có thể đoán ra manh mối trong chuyện này.



Trần Đông nói:



- Sau vụ việc Cao Tri Châu đắc tội với lão Thái Kinh, vì vu cáo mà bị cách chức.



Võ Tòng cũng bởi vì là người được Cao Tri Châu đề bạt nên mới bị liên luỵ... Sau khi Thái Vân nhậm chức liền bị đuổi ra khỏi nha môn.



Ngọc Doãn nhắm mắt lại.



Một chút ký ức mơ hồ ở kiếp trước trong lúc đó đã trở nên rõ ràng.



Hắn nhớ rõ, kiếp trước hắn từng theo cha du ngoạn ở Hàng Châu, một dịp tình cờ, ở dưới cầu Tây Lãnh gặp một cái bia mộ, đề là Tống nghĩa sĩ Võ Tòng chi mộ . Lúc ấy Ngọc Doãn còn hỏi phụ thân: không phải Võ Tòng là Chung lão ở chùa Lục Hòa sao, vì sao lại lập bia ở chỗ này?



- Điều này chỉ là suy diễn của người viết truyện mà thôi, Võ Tòng chưa bao giờ xuất gia ở chùa Lục Hòa, mà là chết thảm ở trong ngục...



Lời nói của phụ thân, đối với Ngọc Doãn lúc ấy cũng không để ở trong lòng.



Nhưng không ngờ sau khi xuyên qua thời không, cuộc trò chuyện ấy lại đột nhiên trở nên rõ ràng vào lúc này.



Chết thảm ở trong ngục?



Nói cách khác, Võ Tòng cũng không bị đưa đến phủ Khai Phong?




Trương Trạch Đoan trầm ngâm một lát rồi nói:



- Việc này cũng không khó, không thể không làm được, cứ đi ra ngoài thành tìm người địa phương, cho chút bạc là tốt rồi. Chỉ có điều, khi đã nghe tin tức rồi, làm thế nào để giải cứu Võ Tòng? Có lẽ Lý Chuyết sẽ không thể không phòng bị.



Ngọc Doãn nghe vậy, gật đầu liên tục.



Trần Đông thì trái lại khẽ mỉm cười:



- Nếu như quả thật Tiểu Ất muốn cứu người, ta đã có một kế.



- Ồ, kính xin Thiếu Dương nói rõ.



- Tiểu Ất có biết, Tần Nhị Thế Hồ Hợi, làm thế nào mà thay thế được Thái Tử Phù Tô không?



Ngọc Doãn nghe xong ngẩn ra, nhưng lập tức tỉnh ngộ liền.



Năm 210 trước công nguyên, Tần Thủy Hoàng Nam tuần lần thứ năm, sau khi tới bến sông Bình Nguyên, liền bị đổ bệnh. Lúc này trong lòng Tần Thủy Hoàng biết mình khó qua khỏi, liền cho đòi Lý Tư truyền đạt mật chiếu, lập đứa con cả là Phù Tô làm Thái Tử. Nhưng lúc ấy người giữ ngọc tỷ và viết chiếu thư, chính là hoạn quan Triệu Cao có xú danh ở đời sau. Hắn cố ý giấu đi mật chiếu, lại uy hiếp Lý Tư, muốn Lý Tư thay đổi chủ ý, cùng với hắn giết chết Phù Tô, giết chết Mông Điềm, sửa cho Hồ Hợi làm vua.



Biện pháp này, ở hậu thế chính là một kế trong ba mươi sáu kế: treo đầu dê bán thịt chó.



Trần Đông đột nhiên đưa ra điển cố này, khiến cho Ngọc Doãn sau khi giật mình giây lát, chợt hiểu được ý nghĩ của y.



- Ý của Thiếu Dương có phải là treo đầu dê bán thịt chó?



- Treo đầu dê bán thịt chó?



Trần Đông hơi sửng sốt, sau đó chợt vỗ tay cười to nói:



- Tiểu Ất dùng những từ này thật là khéo, ta đúng là có ý này.



Y ho khan một tiếng, lại đứng dậy hướng Ngọc Doãn chắp tay.



- Nếu như Tiểu Ất tin tưởng ta, vậy thì hãy đem việc này giao cho ta xử lý.



Nhưng ta chỉ có thể bảo đảm, cứu Võ Đề Hạt từ trong ngục ra, nhưng mọi việc sau đó, Tiểu Ất phải tự mình giải quyết.