Tống Thì Hành

Chương 308 : Cứu người (1)

Ngày đăng: 01:50 20/04/20


Đêm đã khuya.



Gió từ Tây Hồ thổi tới, mang theo một luồng khí lạnh ẩm ướt phả vào mặt.



Khí trời như thế này không thích hợp cho việc luyện võ, cho nên Ngọc Doãn cũng không như lệ thường đến đình viện tập luyện.



Hắn ngồi ở dưới mái hiên, trước mặt là cây đàn cổ Khô Mộc Long Ngâm, ánh mắt có chút dại ra nhìn những giọt mưa rơi tí tách trong đình viện, tâm tư sớm đã bay lên đến chín từng mây. Sự việc của Võ Tòng khiến hắn cảm thấy có chút đau đầu, nếu như Trần Đông giải cứu được Võ Tòng ra khỏi lao ngục, tiếp theo sẽ an bài như thế nào bây giờ? Ít nhất là trong thành Hàng Châu này có phần khó giải quyết.



Nơi này, không phải là Khai Phong!



Nếu là ở Đông Kinh, hắn có thể tìm bọn người Tiếu Khôn, Thạch Tam mà ra tay, âm thầm tráo đổi thân phận của Võ Tòng.



Nhưng hiện giờ, trong thành Hàng Châu này vẫn chưa quen với cuộc sống nơi đây, nếu muốn ra tay cũng không biết bắt đầu từ chỗ nào chưa kể đến việc thân phận của Võ Tòng lại rất mẫn cảm. Y là người có tiếng tăm ở thành Hàng Châu, có quá nhiều người biết y, làm thế nào thay hình đổi dạng cho y được?



Trong lúc vô tình ngón tay lướt nhẹ qua dây đàn, cây đàn cổ Khô Mộc Long Ngâm phát ra một âm thanh sâu lắng.



Ngọc Doãn đột nhiên chợt hiểu ra, dường như nghĩ tới điều gì, vội đứng dậy, la lớn:



- Lão Cao, lão Cao...



- Thiếu gia, có chuyện gì?



Cao Thế Quang vội vàng chạy tới trước mặt Ngọc Doãn.



Mặc dù trời đã không còn sớm, nhưng Cao Thế Quang cũng không dám nghỉ ngơi.



Bởi vì, Ngọc Doãn còn chưa ngủ, ông ta là gia nhân sao có thể nghỉ ngơi?



Cho nên, Cao Thế Quang vẫn luôn ở trong sương phòng chầu chực, nghe tiếng gọi của Ngọc Doãn, lập tức chạy vội đến với vẻ mặt ân cần.



Đó là một người thành thật, tuy không có năng lực gì, nhưng lại thật thà chất phác.




Cảm giác ngứa ngáy vô cùng khiến cho Ngọc Doãn thoát khỏi trầm tư.



Hắn vội vàng ngưng tĩnh tâm thần, chiếu theo pháp quyết của Hộ thể thần công kim cương bất hoại luyện tập, từ từ hấp thu dược lực.



Thân thể vẫn còn rất suy yếu, nhưng rõ ràng so với trước kia có chuyển biến tốt hơn. Đồng thời, Ngọc Doãn loáng thoáng có một cảm giác, bình cảnh mà hắn đình trệ đã lâu dường như được đột phá. Tuy rằng thân thể vẫn chưa khôi phục, nhưng nội tức so với trước mạnh hơn rất nhiều. Hô hấp so với trước kia cũng dài hơn, mỗi lần khi hắn luyện công, thậm chí hắn không cảm giác được sự hô hấp của miệng mũi...



Yến Nô đã từng nói, cái này gọi là thở thánh thai.



Lúc Ngọc Doãn thật sự đạt tới giai đoạn thở thánh thai, nội tức trong người tuần hoàn không ngừng. Coi như là tiến vào giai đoạn tầng thứ tư.



Nhưng vấn đề là, Ngọc Doãn chỉ mới chạm tới vách mỏng, chưa chân chính đột phá, cho nên cũng chỉ có thể không ngừng để tâm lĩnh hội.



An Đạo Toàn chế cho hắn Tráng cốt đan, quả thật là đồ tốt.



Thậm chí Ngọc Doãn cảm thấy được, nếu không có An Đạo Toàn chế những loại thuốc này cho hắn, nói không chừng hắn cũng đã chết ở trên đường.



Trong nội tâm lại càng thêm kính trọng An Đạo Toàn.



Ngay khi hắn đang chịu đựng thống khổ có lúc như hàng vạn con kiến đang bò vào trong cơ thể, có lúc lại cảm thấy nội tức lưu chuyển, giống như ngọc châu lăn bàn thoải mái vô cùng thì một hồi tiếng bước chân làm cho hắn từ trong đau đớn lẫn vui sướng mà tỉnh lại. Từ trong nước ló đầu ra, Ngọc Doãn nhìn ra ngoài. Chỉ thấy Trần Đông nhấc rèm cửa lên, từ bên ngoài đi vào sương phòng. Trên mặt y có phần vui vẻ. Nhìn thấy bộ dạng ướt sũng của Ngọc Doãn, không khỏi mỉm cười.



- Tiểu Ất, ta ở bên ngoài vất vả, còn ngươi thì ở đây hưởng thụ.



Ngọc Doãn nghe vậy, từ trong thùng tắm đứng lên, hai tay vịn lấy hai bên thùng tắm, tập trung nhảy ra, lập tức bọt nước văng khắp nơi.



- Thiếu Dương nếu như cho rằng đây là hưởng thụ, hay là cứ nếm thử một phen.



- Thôi đi, ta không có phúc khí kia đâu.



Trần Đông liên tục xua tay, lắc đầu cự tuyệt.