Tống Thì Hành

Chương 323 : Mưu binh

Ngày đăng: 01:51 20/04/20


Trong phủ Đô Giám Hàng Châu, Ngọc Doãn kinh ngạc nhìn người đàn ông tướng mạo đường đường ngồi ngay ngắn trong đại sảnh kia. Nói thật, hắn không thể nào đem người trung niên nho nhã này liên hệ với Quan nhị gia mặt đỏ như trái táo, râu quai nón đẹp dưới hàm, mắt xếch trong Tam quốc diễn nghĩa là Đại Đao Quan Thắng được.



Hôm nay là ngày Quan Thắng nhậm chức Đô Giám Hàng châu.



Ngọc Doãn mặc dù không thuộc sự quản lý của Đô Giám Hàng Châu, nhưng làm Đô Giám Ứng Phụng Cục Hàng Châu, không thể thiếu được sẽ phải thường xuyên xuất hiện, thậm chí cần đối phương ủng hộ mạnh mẽ. Tuy nói hai người đều là Đô Giám, cái tên cũng tương tự, nhưng Đô Giám Hàng Châu có quyền lực hơn hắn là Đô Giám Ứng Phụng Cục. Cho nên, bất kể thế nào, Ngọc Doãn đều phải nghênh tiếp Quan Thắng.



Quan Thắng cao ước chừng 190cm.



Thân thể hơi gầy nhưng lại toát lên khí chất oai hùng.



Quan Thắng này vẫn chưa tham gia Lương Sơn Bạc, mà vẫn luôn đảm nhiệm chức vụ ở phủ Tế Nam, trước đó được phong làm Tuần kiểm phủ Tế Nam.



Cái gọi là Tuần Kiểm, quyền lực cũng không lớn, chủ yếu là phụ trách tập nã trộm cướp.



Trước đó Ngọc Doãn chưa từng gặp Quan Thắng, nhưng từ thái độ của Quan Thắng đối với hắn thì dường như vô cùng thân thiết, không có ác ý gì.



Mà lúc trước khi sắp rời khỏi Đông Kinh, những lời của Lý Thanh Chiếu, Ngọc Doãn loáng thoáng hiểu, Quan Thắng đến Hàng Châu sợ là cũng có chút liên quan đến Lý Thanh Chiếu. Trong lòng hắn lập tức thoải mái rất nhiều. Nếu như có thể tạo quan hệ với Quan Thắng sẽ rất có lợi đối với sự phát triển của hắn ở Hàng Châu.



Đô Giám Hàng Châu, tri châu Hàng Châu cấp phẩm giống nhau.



Nhưng địa vị Tri châu lại trên Đô Giám.



Tuy nhiên bởi vì sự xuất hiện của Bàng Vạn Xuân mà Lý Chuyết không thể không hạ thấp tư thái ra khỏi thành nghênh đón Quan Thắng.



Đợi sau khi giới thiệu xong, Lý Chuyết đột nhiên nói:



- Quan Đô Giám, Hàng Châu hiện giờ trộm cướp thành hoạ, đại tướng dưới trướng Phương nghịch năm xưa là ,Thần tiễn Thiên vương Bàng Vạn Xuân suất bộ đột nhiên tập kích thành Hàng Châu, đã tạo thành họa lớn ở thành Hàng Châu, khiến lòng dân bất ổn.



Nay Quan Đô Giám tiến đến, bản phủ coi như là bớt lo âu.



Lại không biết Quan Đô Giám khi nào có thể xuất binh, tiêu diệt đám đạo phỉ Bàng Vạn Xuân? Nếu có thể diệt trừ Bàng Vạn Xuân, bản phủ nhất định thỉnh công với triều đình cho Quan Đô giám.



Lý Chuyết nói chuyện, vẻ mặt ôn hoà.



Nếu Quan Thắng là người trẻ tuổi, có lẽ sẽ cảm động đến rơi nước mắt.



Dù sao Lý Chuyết là xuất thân tiến sĩ, có địa vị trên triều đình, vượt xa một võ tướng là Quan Thắng. Là một quan trên đứng đầu Hàng Châu, nói chuyện thân thiết như thế, sao không vừa mừng vừa sợ chứ? Nhưng vấn đề ở chỗ, Quan Thắng mặc dù là một kẻ vũ phu, nhưng cũng có kinh nghiệm quan trường. Gã ở phủ Tế Nam làm Tuần Kiểm ước chừng mười năm, chịu đủ loại áp chế, sớm đã hiểu rõ ảo diệu bên trong, Lý Chuyết thể hiện thành ý với gã, gã thản nhiên nhận, nhưng muốn gã xuất binh không phải là chuyện dễ.



- Phủ tôn một lòng mưu cầu hạnh phúc cho dân chúng, hạ quan vô cùng xúc động.



Có điều hạ quan vừa tới Hàng Châu, chưa hiểu hết binh quân Hàng Châu, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn cũng khó có thể xuất binh bình loạn. Về phần Bàng Vạn Xuân, hạ quan ở trên đường cũng từng nghe một số tin. Người này là mãnh tướng dưới trướng Phương nghịch tặc, binh pháp xuất chúng, mưu lược hơn người. Vây cánh dưới tay hắn mặc dù không nhiều nhưng phần lớn là hãn phỉ có kinh nghiệm sa trường. Vì chưa rõ tình hình nên hạ quan thật sự không dám mạo muội xuất binh, hơn nữa địa thế núi Mạc Can phức tạp, dù là xuất bình cũng cần phải hiểu rõ tình trạng trong núi. Binh pháp từng nói: biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nguyên nhân chính là Bàng Vạn Xuân này hung hãn, hạ quan cần phải làm việc cẩn trọng, cần phải làm được một trận chiến công thành, nếu không sẽ đả kích sĩ khí binh lính.
- Nếu ta đoán không sai, chậm nhất một năm sau giặc Lỗ sẽ hưng binh đối với Đại Tống ta.



- Thật sao?



- Nếu Quan đề cử không tin, không ngại chống mắt chờ xem.



Ngọc Doãn nói xong, liền chắp tay cáo từ.



Quan Linh nhìn theo bóng lưng Ngọc Doãn đi xa, sau một lúc lâu xoay người trở về Đô Giám phủ.



Lúc này, bên trong Đô giám phủ đã vắng lạnh. Người đến chào hỏi Quan Thắng đều đã đi hết rồi, chỉ còn lại một mình Quan Thắng ngồi ở đại sảnh, trên mặt ôn hòa lúc trước đã chuyển thành vẻ nghiêm trọng.



- Phụ thân!



Quan Linh đi lên trước, chắp tay với Quan Thắng.



Quan Thắng mở to mắt, hạ giọng nói:



- Đã gặp Ngọc Tiểu Ất rồi hả?



- Đúng vậy.



- Con cảm thấy người này như nào?



Quan Linh trầm ngâm một chút, hạ giọng nói:



- Ngọc Đô giám này không phải là loại người dùng mánh lới, lúc nói chuyện vô cùng thành thật. Con đã chuyển lời của phụ thân cho hắn rồi, nói vậy hắn cũng biết nên làm thế nào. Tuy nhiên, thật ra con lại bất ngờ một việc, chính là Ngọc Đông trong Tuần San thời đại Đại Tống kia chính là Ngọc Đô Giám. Hắn cũng không giấu diếm gì cả, chỉ nói với con, giữa Tống Kim chậm nhất năm sau sẽ có một trận chiến, khiến con vô cùng bất ngờ khó tin.



- Người này thật sự có nhãn giới.



Quan Thắng ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng nói:



- Một khi đã như vậy, Đại ca không ngại qua lại với Tiểu Ất nhiều hơn.



Trước khi ta đến Hàng Châu từng đặc biệt đi Đông Kinh thăm hỏi di nương con. Người này xuất thân là đồ tể phố phường nhưng sau lưng lại có đại nhân vật ủng hộ. Nếu không phải bởi vì hắn, ta cũng không chắc được làm Đô Giám Hàng Châu này. Có điều Ứng Phụng Cục không thuộc quản lý của ta, nên ta cũng không giúp hắn được nhiều, chỉ có thể hết sức tạo điều kiện cho hắn, có được việc hay không thì phải xem bản lĩnh của hắn như nào.



Quan Linh sau khi nghe xong, vội chắp tay nói:



- Con đã hiểu!