Tống Thì Hành

Chương 324 : Triệu bất vưu (1)

Ngày đăng: 01:51 20/04/20


Dựa vào người không bằng dựa vào chính mình!



Đạo lý này, trước khi Ngọc Doãn trọng sinh đã hiểu rất rõ ràng. Có điều trước kia tính cách bướng bỉnh khiến hắn không chịu cúi đầu, cho nên vô số cơ hội bị mất. Sau khi trọng sinh, tính cách bướng bỉnh vẫn như trước, nhưng trải qua sinh tử nên cách nhìn đối với nhiều chuyện đã nhạt đi, nên cũng biến báo đi vài phần. Cũng chính bởi vài phần biến báo kia mới làm cho hắn có thể sinh tồn đến lúc này.



Lê Đại Ẩn yên lặng nhìn Ngọc Doãn trước mặt, trong lòng cảm khái rất lâu.



Thân là chủ bộ Hàng Châu, ông hẳn phải là người của Lý Chuyết, nhưng trên thực tế, quan hệ giữa Lê Đại Ẩn và Lý Chuyết không đặc biệt hòa hợp. Tình huống của ông hơi tương tự Tiếu Khôn phủ Khai Phong, nhưng có chút bất đồng với Tiếu Khôn. Ông xuất thân tú tài, có địa vị xã hội nhất định, mấy đời nối tiếp nhau ở Hàng Châu cũng được coi là thương gia giàu có địa phương.



Cho nên, tầm nhìn của Lê Đại Ẩn đương nhiên không giống Tiếu Khôn xuất thân Áp Ti.



Hiệp nghị giữa ông và Bàng Vạn Xuân đã duy trì liên tục nhiều năm. Nhớ ngày đó, Bàng Vạn Xuân còn chưa tạo phản, cũng được coi là phú hộ Diêm Quan, hai người cũng học ở trong học viện, có tình bạn sâu sắc. Lúc trước khi quan phủ muốn thu thập Bàng Vạn Xuân, là do Lê Đại Ẩn âm thầm mật báo, nên Bàng Vạn Xuân mới may mắn thoát khỏi. Mà khi Phương Tịch tấn công thành Hàng Châu, cũng là Bàng Vạn Xuân âm thầm bảo vệ, nên cả nhà Lê Đại Ẩn mới tránh được một trận tai họa.



Cũng bởi vậy mà Lê Đại Ẩn vô cùng hiểu Bàng Vạn Xuân.



Thậm chí sau khi Phương Tịch thất bại, không lúc nào là ông không nghĩ cách tìm đường ra khác cho Bàng Vạn Xuân.



Không ngờ, không đợi ông nghĩ ra biện pháp thì Bàng Vạn Xuân đã tìm được phương pháp rồi.



Càng khiến ông cảm thấy kỳ quái là, đường ra của Bàng Vạn Xuân lại là người thanh niên trước mắt này. Tình hình Ngọc Doãn, Lê Đại Ẩn cũng không phải không biết. Một đồ tể bán thịt trong phố xá trong vòng một năm ngắn ngủi đã quật khởi, nay làm được vị trí Đô Giám Ứng Phụng Cục, bản thân còn có rất nhiều câu chuyện truyền kỳ đặc sắc. Theo sự hiểu biết của Lê Đại Ẩn, hậu thuẫn cho Ngọc Doãn chỉ là Hoàng Thường, một Đại học sĩ Đoan Minh Điện, căn bản cũng không phải là chỗ dựa vững chắc có lực gì.



Nhưng càng như thế lại càng lộ ra sự quỷ dị trong đó.



Lúc Lê Đại Ẩn nhận lời mời của Ngọc Doãn đến tửu lầu bên Tây Hồ uống rượu, sự hiếu kỳ của Lê Đại Ẩn càng phát ra mãnh liệt.



- Hôm nay Ngọc Đô giám mời ta đến, không biết có gì chỉ giáo?



Ngọc Doãn cười ha hả, rót đầy chén rượu cho Lê Đại Ẩn:



- Lê chủ bộ, việc của ta, chắc không thể gạt được Lê chủ bộ, cho nên không định giấu diếm. Ta mời Lê chủ bộ đến là có một cuộc mua bán với Lê Chủ bộ. Vạn Xuân ca ca nói, Lê chủ bộ là một hảo hán, không biết Lê chủ bộ có gan làm hay không?



Đi thẳng vào vấn đề, lại chỉ ra quan hệ giữa mình và Bàng Vạn Xuân.



Mọi người cũng không rườm rà, ta đây có cuộc mua bán phiêu lưu, xem ngươi có can đảm hay không.



Lê Đại Ẩn xuất thân nhà thương gia giàu có, nên cực kỳ mẫn cảm với việc mua bán kinh doanh. Lá gan ông cũng rất lớn, nếu không sẽ không ngầm trợ giúp thủ hạ của Bàng Vạn Xuân, tiến hành an trí công việc hộ quán. Nghe Ngọc Doãn nói vậy, Lê Đại Ẩn trước tiên ngẩn ra, rồi chợt nở nụ cười quỷ dị. Xem ra, vị Ngọc Đô giám này cũng không phải loại dễ ăn được.
Lê Đại Ẩn sao không biết chỗ khó của Ngọc Doãn?



Sau khi nghe xong lời này, ông đã hiểu rõ ảo diệu bên trong, lập tức cười:



- Kỳ thật chuyện này cũng không khó khăn gì, nói vậy Lý tri châu không hiểu bản lĩnh của Ngọc Đô giám, cho nên mới làm cho Ngọc đô giám tĩnh dưỡng. Nếu Ngọc Đô Giám muốn làm chút việc, chỉ cần xuất ra thủ đoạn là được.



- Ha hả, cái khác Tiểu Ất không dám nói, nhưng thủ đoạn này cũng đã có một ít.



Có điều bất hanh không có môn hộ, ngay cả bản lĩnh thật của bản thân, Lý tri châu làm sao mà biết được? Cho nên mới muốn làm phiền Lê chủ bộ chỉ một con đường sáng cho Tiểu Ất.



Binh quyền!



Lê Đại Ẩn sao không hiểu Ngọc Doãn cầu thứ gì?



- Không biết Tiểu Ất muốn đi cửa nào?



- Ta nghe nói, Lê chủ bộ và vị sứ giả Tướng phủ kia có quen biết, chẳng biết có thể giới thiệu được không?



Sứ giả Tướng phủ?



Lê Đại Ẩn hơi nheo mắt lại, cách nhìn đối với Ngọc Doãn lập tức nâng cao lên nhiều.



Người này thật sự có đầu óc.



Lê Đại Ẩn thân là chủ bộ Hàng Châu, đích thật là có qua lại với Phan Thông do Thái Kinh phái tới. Thân là địa đầu xà Hàng Châu, đương nhiên Lê Đại Ẩn là nhân vật khôn khéo. Qua vài lần uống rượu với Phan Thông, đã ngấm ngầm chuẩn bị không ít bạc.



Quan hệ của hai người mặc dù không coi là sinh tử chi giao, nhưng ở trong mắt Phan Thông, cũng được coi là thân mật.



Cũng không biết Ngọc Doãn làm thế nào mà nghe ngóng được việc của Phan Thông, đương nhiên có thể nghĩ ra được Phan Thông, chắc hẳn có cao nhân chỉ điểm.



Nghĩ đến đây, đột nhiên Lê Đại Ẩn có chút chờ mong đối với tương lai của Bàng Vạn Xuân.



Cũng không biết vị Ngọc đô giám trước mắt này đến cuối cùng có thể làm cho Vạn Xuân được gì không? Biết đâu chừng còn có thể có thành tựu lớn.