Tống Thì Hành

Chương 338 : Kỷ luật nghiêm minh (2)

Ngày đăng: 01:51 20/04/20


Tuy nói cho tới bây giờ, Ngọc Doãn chưa hề nói một câu thân thiết với y.



Nhưng Đổng Tiên lại cảm thấy, có lẽ có thể tới Ứng Phụng Cục này đúng như lời Quan Thắng nói, là một chuyện tốt, là một chuyện may mắn.



Sự không vui trước đó trở thành hư không.



Thay vào đó, lại là một sự chờ đợi không hiểu.



Thao diễn ước chừng giằng co một canh giờ, đứng ở dưới Điểm tướng đài cũng hiểu được có chút mệt mỏi.



Nhưng quân tốt trong giáo trường tinh thần vẫn phấn chấn như cũ. Khi Ngọc Doãn đình chỉ thao diễn, sau khi hạ lệnh giải tán, những binh tốt kia cao hứng phấn chấn rời khỏi sàn đấu võ, trở về phòng chỉnh đốn và sắp đặt quần áo. Ngọc Doãn mới từ trên Điểm tướng đài đi xuống, đến trước mặt Đổng Tiên dừng lại:



- Mới vừa rồi thao diễn, cho nên không được thân thiết với Giác Dân, kính xin Đổng Giác Dân chớ trách.



- Trong quân đều có pháp luật và kỷ luật trong quân, vừa đến phải báo, mạt tướng lại là thành viên dưới trướng Đô Giám, sao có thể khác với người?



- Ừ, như thế rất tốt...Cách giờ cơm trưa vẫn còn chút thời gian, nếu Giác Dân đến đây, thì theo ta đi dạo trong doanh một chút, thuận tiện làm quen tình hình ở đây.



Ha hả, nói thật, bản quan cũng là thay đổi giữa chừng, đối với phương pháp trị binh không hiểu nhiều lắm.



Bản quan nghe nói Giác Dân là một người luyện binh giỏi cho nên mới mạo muội xin quan Đô Giám, cũng mong Giác Dân chớ trách, cũng đừng hiềm khích ao nhỏ phí tài Ứng Phụng Cục này của bản quan.



Nếu Ngọc Doãn ngạo mạn kiêu căng, có lẽ Đổng Tiên sẽ nảy sinh sự ác cảm.



Y cũng là người cao ngạo, nói một cách khác, chính là một con lừa. Ngọc Doãn có thái độ nhún nhường như vậy, đương nhiên Đổng Tiên cũng không thể bày ra bộ mặt thối đến. Nghe Ngọc Doãn nói chủ động xin mình từ Quan Thắng, tâm trạng Đổng Tiên cũng theo đó mà tốt lên nhiều. Ít nhất từ trong lời nói của Ngọc Đô Giám cho thấy hắn xem trọng mình.



Người làm quan quan trọng nhất là gì?



Không phải năng lực của ngươi như nào; cũng không phải ngươi thủ đoạn cao minh ra sao.



Mấu chốt ở chỗ, là được thượng quan của ngươi coi trọng. Đổng Tiên là thống chế, là võ quan cửu phẩm, được điều đến Ứng Phụng Cục cũng không phải là thiệt thòi. Ở Đô Giám phủ cũng tốt, ở tuần kiểm doanh cũng thế, dù Đổng Tiên có bản lĩnh nhưng lại không được ai coi trọng. Nhưng hiện tại, có Ngọc



Doãn coi tọng, chẳng phải là nói mình không cần tiếp tục nhận nhượng vì lợi cish toàn cục sao?



Cho nên, Ngọc Doãn càng tỏ thái độ nhún nhường, Đổng Tiên lại càng trở nên khiêm tốn.



- Xin hỏi Đô Giám, mới vừa rồi luyện binh kia...



- Ồ, chỉ là ta nghĩ lung tung ra được cách kia.



Ngọc Doãn cười ha hả:



- Bản quan tự nhận là không có khả năng luyện binh, bên người lại càng thiếu người trị binh.




Khi Võ Tòng nghe xong tính toán của hắn thì không nói hai lời liền đồng ý.



- Mệnh của Võ Nhị là dựa vào ca ca mới được bảo vệ.



Từ nay về sau, ca ca chỉ bảo thế nào, Võ Nhị nghe thế đó. Chờ thương thế chuyển biến tốt đẹp Võ Nhị sẽ tới Hoàn Châu, tìm Lỗ Kiềm Hạt. Chỉ có điều trong lognf Võ nhị còn có nghi vấn; sao ca ca biết giữa Tống Kim còn có một trận chiến.



Một ông lão trên bốn mươi tuổi mở miệng ca ca, ngậm miệng ca ca, làm như Ngọc Doãn lớn tuổi hơn mình nhiều vậy.



Tuy nhiên đây là tập tục của thời đại này, Ngọc Doãn cũng không ngăn cản Võ Tòng.



- Võ Đề Hạt có lẽ còn chưa biết một thân phận khác của Ngọc đô giám.



- Xin lắng tai nghe.



- Võ Đề Hạt có từng nghe nói Tuần san thời đại Đại Tống chưa?



- Cái này...



Võ Tòng gãi gãi đầu, cười ái ngại,



- Võ Nhị là người thô lỗ, một chữ cũng không biết, cho nên Tuần san thời đại Đại Tống, Võ Nhị cũng chỉ nghe người ta nói, chứ chưa hề đọc, kính xin ca ca thứ tội.



- Ha hả, Ngọc Đô giám chính là người sáng lập ra Tuần san Thời Đại Đại Tống.



- Hả?



Tuy rằng ta không biết Tuần san Thời đại Đại Tống kia rốt cuộc là có chỗ nào thần kỳ, nhưng cảm giác có chút không tầm thường.



Võ Tòng tuy là kẻ võ phu nhưng lại vô cùng kính trọng người đọc sách.



Nếu không trước đây cũng sẽ không vì một câu triệu tập của Cao Quyền mà lập tức làm Đô Đầu, còn dốc sức vào sinh ra tử cho Cao Quyền.



Trên mặt ông lập tức lộ vẻ kính nể.



Võ Tòng nói:



- Thật không biết ca ca còn có bản lĩnh như này.



- Cuộc chiến Tống Kim là tất yếu.



Còn về vì sao? Ta cũng không thể nói rõ được. Võ Đề Hạt có thể đứng một bên yên lặng quan sát. Tóm lai, ta mời Võ Đề Hạt đi Hoàn Châu, cũng có tâm tư, đó là hy vọng Võ Đề Hạt có thể hiệp trợ Trí Thâm trưởng lão thật tốt, để ta ở Tây Châu mở ra thương lộ.