Tống Thì Hành

Chương 344 : Người này không đơn giản

Ngày đăng: 01:51 20/04/20


Lầu Phong Nhạc nhìn cũng không thay đổi gì lớn, chỉ khác là vắng lạnh hơn trước.



Khi đêm xuống, nếu là thời điểm này năm trước thì sẽ chật kín người, ngựa

xe như nước. Mà nay mặc dù khách vẫn đông nhưng lại mất đi vài phần đại

khí ung dung.



Việc tranh giành tuyển chọn hoa khôi năm ngoái, Từ Bà Tích Phan lầu đã đoạt giải nhất đã tạo nên sự đả kích rất lớn đối

với lầu Phong Nhạc, không cần nói cũng biết.



Đây cũng là hai lần Phan lầu liên tiếp chiến thắng từ lúc khởi đầu là Phong Nghi Nô đến nay.



Từ đó về sau, Lầu Phong Nhạc liền có thanh danh “lấy gùi bỏ ngọc”. Nhớ

ngày đó, Mã Nương Tử mở khúc “Lương Chúc” đầu tiên nhưng lại không do

Ngọc Doãn biên soạn ca từ mà giao cho người Quốc Tử Giám phụ trách, kết

quả Phan lầu được lợi dựa vào “Mẫu đơn đình” do Ngọc Doãn sáng tác mà

giành được vị trí đứng đầu khiến Lầu Phong Nhạc bị người ta chê cười.



Lầu Phong Nhạc hùng cứ đứng đầu bảy mươi hai cửa hàng chính tại Khai Phong đã được trăm năm.



Trong trăm năm này đã gây thù hằn vô số, đắc tội với không ít người. Thấy lầu Phong Nhạc bị thua, đương nhiên bị nhiều người nhạo báng.



Dù lầu Phong Nhạc căn cơ hùng hậu nhưng cũng đã đến lúc mục nát.



Đứng ở trên miệng phố Mã Hành, Ngọc Doãn nhìn lầu Phong Nhạc nguy nga mà trong lòng cảm thán.



Một năm trước, lầu Phong Nhạc này đã khiến hắn vô cùng ngưỡng mộ, mà nay

lại có thể trở thành thượng khách ở đó. Cửa ngõ của cửa hàng Ngọc gia

cũng đã thay đổi rất nhiều, so với trước kia thì một tấc vuông bán thịt

nay việc kinh doanh vô cùng thịnh vượng.



Khi Ngọc Doãn xuất hiện lập tức làm cho các chị em trong Thái Lâu kinh ngạc.



- Là Tiểu Ất ca đã trở lại...



- Ngươi đừng có nói linh tinh, Tiểu Ất ca là để ngươi xưng hô như thế sao, phải tôn một tiếng đại quan nhân mới đúng.



- Hứ, Tiểu Ất ca là Tiểu Ất ca, một trăm năm vẫn là Tiểu Ất ca phố Mã Hành. Ôi, huynh ấy đang nhìn ta cười kia!



Chị em kỹ nữ mồm năm miệng mười khiến cho tình cảnh vô cùng hỗn loạn.



Nhu Phúc Đế Cơ đi bên cạnh Ngọc Doãn:



- Không ngờ Tiểu Ất nổi tiếng thật.



Nghe như là đang khen ngợi, nhưng sao làm cho người ta cảm thấy như đang dỗi hờn thậm chí như ghen tuông.



Ngọc Doãn hơi sửng sốt:



- Triệu cô nương đừng giễu cợt ta.



Dọc đường đi Ngọc Doãn ban đầu gọi là Triệu Đa Phúc Đế Cơ, nhưng khiến Triệu Đa Phúc bất mãn, liền sửa xưng hô là “Cô nương”.



- Những chị em này thấy Tiểu Ất đến thì hoan hô, chẳng phải chứng minh ngươi nổi tiếng sao?



- Ta...chỉ là trong năm qua ta ít tới lầu Phong Nhạc.



Chỉ là trước đó cũng chỉ là từng có liên quan đến Tiếu Chi Nhi, nên mới có

qua lại một chút với Lầu Phong Nhạc. Sao Triệu cô nương lại giễu cợt ta?



Triệu Đa Phúc vốn không hề giận, chỉ là thấy chị em này nhìn thấy Ngọc Doãn

thì như ác lang thấy cừu non thơm lành trước miệng, bộ dạng đó khiến

nàng ghen ghét, cộng thêm Ngọc Doãn còn trả lời họ càng làm cho nàng

không vui, bởi vậy nàng nói những lời giận dỗi kia, nhưng nghe Ngọc Doãn giải thích như vậy, Triệu Đa Phúc liền vui mặt lên.



- Ta mặc kệ, thường nghe tỷ tỷ nói nam nhân các ngươi thích nhất là tới đây trêu hoa ghẹo bướm, sau này không cho ngươi như vậy.



Lời vừa ra khỏi miệng chợt thấy lỡ lời.



Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên, quả tim đập hoảng loạn.



Bộ dạng này nếu mà Triệu Cát nhìn thấy, chắc chắn sẽ kêu lên:



- Đây là Huyên Huyên của ta sao?



Rõ ràng đó là dáng vẻ của thiếu nữ động lòng xuân.



Triệu Đa Phúc năm nay mười lăm tuổi, thời kỳ Bắc Tống, nhiều cô gái ở tuổi

này đã lập gia đình, chỉ có điều nàng là Đế Cơ, hôn nhân không tùy ý như nhà bình thường, thứ hai là Triệu Cát cũng rất sủng ái nàng, cho nên

vẫn chậm chạp không chịu gả nàng đi.



Tuy nhiên Ngọc Doãn lại không để tâm đến lời nói của Triệu Đa Phúc.



Hắn thấy từ trong lầu Phong Nhạc đi ra một cô gái dung mạo tuyệt mỹ, quần áo giản dị nhưng lại toát lên khí chất quyến rũ.



- Tiểu Ất ca sao đến đây?



Cô gái kia nhìn thấy Ngọc Doãn thì ngẩn ra, đầy vui mừng.



Cô bước nhanh về phía hắn, cười nói:


Trước đây người Khai Phong chưa hiểu rõ bản chất người Nữ Chân.



Nhưng sau khi Tuần san Thời đại Đại Tống đăng bài viết thì mọi người đã hiểu hơn nhiều về người Nữ Chân.



Ai lại nghĩ tới càng hiểu nhiều lại càng khiến người ta nảy sinh cảm giác khinh địch.



Nhân khẩu người Nữ Chân quả thật không nhiều lắm, phần lớn chủ yếu là dị tộc Mạc Bắc, Khiết Đan, Nữ Chân, cộng thêm người Bột Hải và người Hán Yến

Vân mà tạo nên Đại Kim Quốc hiện nay. Nhưng nói cho cùng, nhân khẩu của

người Nữ Chân chỉ có hơn mười vạn mà thôi. Con số này sau khi được đưa

ra làm cho đám võ học sinh và Thái học sinh vô cùng khinh miệt.



Ngọc Doãn đứng một bên nghe bọn họ nói chuyện mà không khỏi lo lắng.



- Thầy, Lỗ tặc thật sự không chịu nổi một kích sao?



Triệu Kham không kìm nổi hỏi một câu, vẻ mặt đầy tò mò.



Ngọc Doãn im lặng rất lâu, sau đó nói nhỏ bên tai Triệu Kham:



- Một trăm con dê, đánh không lại mười con sói. Nhưng tuyệt đối không thể tính như vậy.



Nói xong, hắn dừng lại một chút, nói nhỏ tiếp:



- Nhưng nếu như một trăm con dê có một con hổ thống soái, thì dù có một trăm con sói cũng không thể đấu lại được.



Tiểu ca, không thể tự quá coi nhẹ mình, cũng không nên quá khinh địch.



Triệu Kham nghe xong dù không hiểu lắm nhưng cũng gật gật đầu.



- Vậy làm thế nào để thắng?



Vấn đề này thật sự quá lớn, khiến Ngọc Doãn không biết nên trả lời thế nào.



Hắn nhắm mắt lại, trầm tư một lát rồi thấp giọng nói:



- Nếu võ tướng không sợ chết, quan văn không tham lam, cũng có thể chống đỡ được một trận chiến.



Những lời này là xuất phát từ câu nói của Nhạc Phi trong sách lịch sử.



Mà lúc này cũng không biết Nhạc Phi hiện đang ở đâu, Ngọc Doãn liền đi trước một bước nói ra.



Nhớ tới Nhạc Phi, trong lòng Ngọc Doãn xao động, cũng không biết vị Nhạc gia gia trong lịch sử hiện nay đang ở đâu?



Ngọc Doãn nhớ rõ Nhạc Phi quật khởi sau sự kiện Tĩnh Khang.



Mà sở dĩ có thể quật khởi bởi vì có một thời gian dài Nhạc Phi đi theo Tông Trạch.



Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn đột nhiên hỏi:



- Tiểu ca có biết Tông Trạch không?



- Tông Trạch?



Có vẻ như Triệu Kham rất xa lạ với cái tên này cho nên nghiêng đầu một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu, vẻ mờ mịt.



- Tiểu Ất nói là Tông Nhữ Lâm năm Nguyên Hữu thứ sáu xuất thân tiến sĩ,

sau này bị đưa đến Trấn Giang, đến năm Tuyên Hòa thứ tư được đại xá, làm Thông Phán Ba Châu?



Một giọng nói đột nhiên vang lên.



Ngọc Doãn và Triệu Kham vội quay đầu lại, chỉ thấy Triệu Thúc Hướng vẻ mặt kinh ngạc đang đứng ngay bên cạnh.



- Thanh danh Tông Nhữ Lâm cũng không hiển hách lắm, sao Tiểu Ất lại biết?



- Cái này...



Ngọc Doãn không ngờ Triệu Thúc Hướng lại chạy tới đây nghe chuyện, cho nên

hơi ngỡ ngàng. Tông Nhữ Lâm? Chẳng lẽ là tự của Tông Trạch? Ngọc Doãn

cũng không quá hiểu rõ về Tông Trạch, ngoại trừ chỉ biết y đóng giữ Đông Kinh, kháng Kim ra, thì cũng chỉ là tiếng kêu bi thương “Qua sông” của y trước khi chết mà thôi. Tuy nhiên, Thông Phán Ba Châu....có lẽ chính là ông ta.



Hắn nhớ mang máng Tông Trạch là người Triết Giang.



Ngọc Doãn đảo mắt, nói:



- Lúc trước tiểu nhân khi nhậm chức ở Hàng Châu từng nghe người ta nhắc

tới cái tên Trạch Tông, nói người này cũng có chút bản lĩnh. Tuy nhiên

cụ thể thì lại không rõ lắm, chỉ sợ Huyện Công chê cười, Tông Nhữ Lâm

này chính là Tông Trạch sao?



- Hàng Châu?



Triệu Thúc Hướng mỉm cười:



- Đúng rồi, Tông Nhữ Lâm là người Nghĩa Ô, cách Hàng Châu cũng không xa lắm.



Ngọc Doãn nghe xong cũng cười cười, không nói gì thêm.



Nhưng Triệu Kham thì lại đảo tròng mắt vẻ mặt như nghĩ được gì đó...