Tống Thì Hành

Chương 345 : Cao thái úy (1)

Ngày đăng: 01:51 20/04/20


Thật ra việc tụ tập thi xã này cũng chẳng có gì sáng tạo cả. Ngay cả

Thái Học sinh giống như đời sau đều mặc đồng phục màu xanh, mở miệng là

công kích triều đình, lời nói không chút nể nang gì.



Thời Bắc Tống coi trọng người đọc sách, vì thế mới có phong nhã thời Tống,

nhưng bởi vậy mà đã quá mức phóng túng làm cho các thư sinh ngày ngày

không có việc gì làm, các danh sĩ thanh lưu thì chỉ biết ngồi tụ tập

thảo luận suông. Tình hình như này càng trở nên rõ ràng sau khi Vương An Thạch biến pháp. Nếu như nói trước khi biến pháp, văn sĩ đời Tống chú

trọng năng lực nói, thì sau khi biến pháp, những người gọi danh sĩ năng

lực nói không đủ, chỉ còn là những người có tiếng không có miếng. Đặc

biệt sau khi Huy Tông đăng cơ, bầu không khí lúc đầu còn tạm ổn, nhưng

tới những năm Tuyên Hòa, học trò mua danh cầu lợi đầy rẫy trong triều

đình...



Cái gọi là trên bảo dưới làm theo, trên triều đình đã như thế, đương nhiên dân gian cũng theo đó mà biến hóa.



Thái Học sinh đương nhiên cũng không phải là không có người có năng lực,

nhưng phần nhiều lại là những kẻ chỉ biết nói suông, không hiểu thời

cuộc.



Đối với cuộc chiến Tống Kim, nhóm Thái Học sinh tỏ vẻ không để tâm.



Bọn họ làm như đã hiểu rõ đối với Lỗ tặc, càng như hiểu rõ người Nữ Chân, nên hoàn toàn không để ở trong lòng.



Tuy nhiên, Ngọc Doãn có để ý hai người trong đám Thái Học sinh này.



Một người là tiến sĩ Trương Bính phủ Đức An, người kia là nội xá sinh Lôi

Quan của Trường Thái học. Sở dĩ Ngọc Doãn có hứng thú đối với hai người

này là bởi vì từng nghe Trần Đông nhắc đến, mà năm ngoái khi hắn ngẫu

nhiên có được bản danh sách của Trần Đông, trong đó cũng có tên hai

người này. Cho nên khi hai người này xuất hiện, Ngọc Doãn càng thêm cẩn

thận.



Trương Bính và Lôi Quan không để ý tới Ngọc Doãn.



Nhưng hai người thì lại để ý Triệu Thúc Hướng, thỉnh thoảng lại thì thầm nói chuyện với nhau.



Khi nghe Triệu Thúc Hướng nói thân phận của Ngọc Doãn, hai người thỉnh

thoảng liếc nhìn Ngọc Doãn, nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ khinh thường.



Trong mắt bọn họ, Ngọc Doãn trước sau chỉ là một đồ tể xuất thân phố phường.



Nếu không phải hắn may mắn có quan hệ với Hoàng Thường, thì sao có thể được bổ thân Văn Lâm Lang?



Nói thật ra, bổ thân Văn Lâm Lang đối với Ngọc Doãn mà nói chẳng những có

tác dụng tốt gì, mà ngược lại khiến những người đọc sách này nảy sinh

tâm lý bài xích hắn. Một người không có công danh, thậm chí còn chưa
Có người nói, sau đó mới có bạch xà gây với Hứa Tiên.



Chỉ là Liên Mi trong đó đã biến thành Bạch Tố Trinh.



Câu chuyện xưa này vốn bắt nguồn từ Thang Âm, cho nên cũng không coi là xa

lạ với phủ Khai Phong. Nhưng dựa trên cơ sở này thật sự đã cải biên một

chút, ngược lại cũng không phải là không diễn trên sân khấu được. Hơn

nữa, Lôi phong tháp nay đứng sừng sững trên núi Lôi Phong bên Tây Hồ.

Còn nữa, điều kiện sáng tác Bạch xà truyện cũng sung túc, thật sự viết

ra cũng không có vấn đề gì.



Nhưng vấn đề là hắn có thời gian rảnh không?



Ngọc Doãn do dự một chút, nhưng rồi vẫn đồng ý với thỉnh cầu của Mã Nương Tử.



- Nếu Mã Nương tử đã mở lời, đợi Tiểu Ất viết ra sẽ báo với Mã Nương Tử.



Không phải hắn vong ân phụ nghĩa từ bỏ Phan lầu.



Chỉ có điều Mã Nương Tử thật sự đã giúp hắn rất nhiều, khoan nói đến việc

Quan Thắng, mà trước khi hắn tái sinh, Mã Nương Tử đã âm thầm trợ giúp

rồi, sau khi hắn tái sinh cũng vẫn giúp đỡ nhiều. Tuy nói ân oán giữa

Ngọc Doãn hắn Mã Nương Tử đã thanh toán xong nhưng trong lòng hắn vẫn

còn mang cảm kích. Ân tình này không hoàn lại, Ngọc Doãn trước sau vẫn

thiếu nợ Mã Nương Tử.



Mã Nương Tử không hề thúc giục, nay thấy Ngọc Doãn đáp ứng thì cười rạng rỡ.



Hai người nói chuyện chốc lát, Ngọc Doãn cáo từ ra về.



Trước khi chia tay, Mã Nương Tử đột nhiên gọi hắn lại, nói nhỏ:



- Trước đó ta nhận được tin, Ứng Phụng Cục sắp bị bãi bỏ. Ta còn nghe nói lần này Tiểu Ất hồi kinh có dẫn theo không ít binh mã, chỉ sợ là cũng

bị Quan gia giải tán. Tiểu Ất hãy sớm có chủ trương, đừng để nước đến

chân mới nhảy. Ta còn nghe nói, cấm quân thiết lập quân trại ở Mưu Đà

Cương, nếu Tiểu Ất không muốn binh mã kia bị giải tán, không ngại hãy

tìm cách, không chừng sẽ có cơ hội chuyển biến.



Ngọc Doãn hơi nheo mắt, chắp tay nói cảm ơn Mã Nương Tử.



- Tiểu Ất có biết tìm ai giúp không?



- Kính xin Mã Nương Tử chỉ điểm.



- Đi tìm Cao Thái úy đi.