Tống Thì Hành

Chương 347 : Cao thái úy (3)

Ngày đăng: 01:51 20/04/20


- Mẫu phi, mẹ từng nghe nói về Tông Nhữ Lâm chưa?



Ngay khi đám người Ngọc Doãn, Trần Đông thảo luận, thì Triệu Kham đang ở Đông Tẩm các tò mò hỏi chuyện.



Thái tử phi Chu Liễn đang làm nữ công nghe Triệu Kham hỏi thì ngẩn ra.



- Tông Nhữ Lâm là ai?



- Hôm nay con ở Lầu Phong Nhạc nghe Tiểu Ất và Thập Cửu thúc nhắc tới người này.



Con cảm thấy Tiểu Ất cực kỳ tôn sùng Tông Nhữ Lâm, hình như là ông ta rất có bản lĩnh. Con nghĩ nếu ông ta có bản lĩnh sao không trọng dụng ông ta? Phụ vương thỉnh thoảng buồn bã vì không có ai có thể trọng dụng bên mình, chẳng phải vừa lúc cần hay sao?



Triệu Kham dù tuổi còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện.



Trên thực tế, Triệu Kham dù chỉ tám tuổi nhưng lại sống trong hoàng cung, phụ thân Triệu Hoàn nhiều khi buồn bã thở dài vì dưới tay không thể trọng dụng ai, bởi vậy nên cậu khắc sâu trong lòng.



Chu Liễn tò mò hỏi:



- Vậy Tông Nhữ Lâm là người ở đâu?



- Nghe Tiểu Ất nói, Tông Nhữ Lâm tên là Tông Trạch, năm Nguyên Hữu thứ sau xuất thân tiến sĩ, mà nay đang là Thông phán Ba Châu.



- Thông Phán Ba Châu?



Chu Liễn nhăn đôi mi thanh tú lại, lộ vẻ trầm tư.



Chức Thông Phán này không lớn, cho nên Chu Liễn cũng không lưu ý.



Chỉ nghe đến Thông Phán Ba Châu, nàng đã tỏ vẻ khinh thị. Toàn bộ văn võ trong triều người tài ba rất nhiều, cần gì phải mời chào một Thông phán Ba Châu nho nhỏ. Nhưng lại nghĩ, nếu Triệu Kham đề xuất, cũng chứng tỏ cậu có lòng hiếu thuận, nếu bỏ mặc, chỉ sợ sẽ làm cho lòng Triệu Kham thất vọng. Vì vậy Chu Liễn ngẫm nghĩ một chút, nói:



- Nếu đã vậy, con hãy nói với phụ thân điều Tông Trạch từ Ba Châu đến, Phụ thân con chắc chắn sẽ rất cao hứng.



Tức thì Triệu Kham vui sướng rạng rỡ.



Nói chuyện với Chu Liễn một lát xong cậu đã thấy hơi mệt.



Vì thế cậu cáo từ Chu Liễn, về phòng nghỉ ngơi. Một lát sau, Thái tử Triệu Hoàn vẻ buồn ngủ từ bên ngoài đi vào.



Tháng mười năm ngoái, Triệu Hoàn tiếp nhận Nam Nha, tức Phủ Doãn Khai Phong.



Tuy nhiên đến đầu năm, lại chuyển làm Binh Bộ Thượng Thư, chức Phủ doãn Khai Phong này điều động thường xuyên vào năm Tuyên Hòa thứ sáu. Từ Yến Anh đến Triệu Hoàn trong một năm đã đổi bốn người rồi. Tuy nhiên tổng thể mà nói thì không ảnh hưởng tới đại cục. Triệu Hoàn nay trấn thủ Binh Bộ, coi như là một Thái tử có thực quyền. Từ lúc người Nữ Chân phát binh tới nay, Xu Mật Viện và binh bộ đang chuyển động khẩn trương.



Triệu Hoàn chưa hẳn đã anh minh, nhưng cũng thật sự siêng năng.
- Tiểu Ất đừng vội, ngươi cho là ta muốn nghênh đón ngươi sao, thật ra là phụ thân...Thôi theo ta đi vào đi, gia phụ đã chờ ngươi lâu rồi.



Ngọc Doãn vội dâng lễ vật lên, sau đó đi theo Cao Nghiêu Khanh vào phủ Thái úy.



Nhắc đến phủ Thái úy, Ngọc Doãn ấn tượng sâu sắc nhất chỉ sợ vẫn là “Bạch Hồ tiết” kia. Câu chuyện Lâm Xung xông lầm Bạch Hổ, thật sự là khắc sâu trong trí nhớ. Cho nên sau khi vào Phủ Thái úy, Ngọc Doãn không kìm nổi hỏi:



- Nha nội, Bạch hổ tiết ở đâu vậy?



Bạch Hổ tiết là trọng địa quân cơ.



Cao Nghiêu Khanh hơi sửng sốt, chỉ tay sang bên phải:



- Bạch hổ tiết bên kia kìa, sao Tiểu Ất lại hỏi vậy?



- Chỉ tò mò thôi.



- Ha ha, đúng là rất tò mò đấy, nếu ngươi muốn xem, ngày khác ta dẫn ngươi đến xem.



Ngọc Doãn nghe thế lại liên tục xua tay.



Ta ăn no rỗi việc mới chịu cùng ngươi đi Bạch hổ tiết.



Hai người vừa cười vừa nói đi theo hành lang dài vào hậu trạch phủ Thái úy, vượt qua vài cái sân, ở phía sau tòa nhà có một cái sân nhỏ thì dừng bước bên ngoài.



Cao Nghiêu Khanh chỉ phía trước:



- Gia phụ ở trong phật phía trước chờ, ngươi tự đi đi.



- Ngươi không theo ta ư?



- Gia phụ nói chỉ gặp một mình ngươi..



Trong lòng Ngọc Doãn lập tức thấp thỏm không yê, nhưng nếu đến đây thì không thể không vào.



Vì thế hắn đi dọc theo đường nhỏ lên phía trước, xuyên qua một mảnh rừng tùng thì nhìn thấy một góc phủ Thái úy là một tòa phật lớn sừng sững.



Vị trí phật này cực kỳ hẻo lãnh, hơn nữa có rừng tùng che lấp, nếu không cẩn thận tìm thì thật sự không phát hiện ra.



Tuy nhiên ngẫm lại cũng thế, Hoàng đế Huy Tông thờ phụng đạo giáo, mà Cao Cầu lại là cận thần của Hoàng đế Huy Tông. Nếu bị Hoàng đế Huy Tông biết ông ta tin Phật, chỉ sợ sớm đã mất sự tín nhiệm. Bốn phía Phật rất thanh tĩnh, Ngọc Doãn bước đi đến cửa Phật môn, gõ cửa, từ bên trong truyền tới một thanh âm trầm thấp khàn khàn:



- Vào đi.