Tống Thì Hành

Chương 348 : Cao thái úy (4)

Ngày đăng: 01:51 20/04/20


Trong lòng Ngọc Doãn trầm xuống, cắn răng đẩy cửa phòng ra, cất bước đi vào phật.



Chỉ thấy ở bên trong phật cung phụng một pho tượng Phật, tuy nhiên Ngọc Doãn lại nhìn không ra đó là thần phật phương nào. Trước bàn thờ Phật, một lão già ngồi xếp bằng trên ghế bồ, mặc thường phục, tướng mạo thanh tú, râu dài, toát lên vẻ uy nghi.



Thấy Ngọc Doãn tiến vào, lão già mỉm cười.



- Tiểu Ất, ngồi đi.



Đây là Cao Cầu sao? Thật sự là khác biệt với hình ảnh gian thần từng thấy trên TV ở kiếp trước, mà giống đại thúc nhà bên hơn.



Tuy nhiên, khí sắc Cao Cầu không tốt lắm, có vẻ như rất suy sụp. Ông ta gắng gượng tinh thần ra hiệu cho Ngọc Doãn ngồi xuống, rồi sau đó đánh giá Ngọc Doãn thật lâu, hạ giọng nói:



- Không nghĩ con trai của Đại Lang lại lớn như vậy rồi. Nhoáng cái đã gần ba mươi năm, thật sự như một giấc mộng.



Ngọc Doãn nghe vậy tim đập lộp bộp.



Cao Cầu biết Ngọc Phi?



- Thái úy và cha ta...



- Haha, nhớ năm đó, ta với cha ngươi là hàng xóm.



Ta nhiều tuổi hơn cha ngươi một chút, khi đó Đại Lang cả ngày theo ta chơi đùa trong phố xá, sao ta không quen biết chứ?



Ngọc Doãn không khỏi nuốt nước miếng.



Nghe ý tứ của Cao Cầu thì ông ta và Ngọc Phi là bạn bè chơi với nhau từ thuở nhỏ.



Nhưng nếu thật như thê, vì sao bao năm nay ông ta vẫn không chịu lộ diện?



Trong lúc Ngọc Doãn gặp khó khăn, bị Quách Kinh ép bức tới nhà cũng không thấy Cao Cầu lộ diện.



Trong lòng Ngọc Doãn càng thêm nghi hoặc.



- Trong lòng Tiểu Ất nghi hoặc sao?



- Việc này...




Sau khi nghe Ngọc Doãn nói xong, Bàng Vạn Xuân cũng yên tâm...



- Nếu có thể nhập Điện Tiền Ti, cũng là một chuyện tốt.



Con ngươi Ngọc Doãn đảo tròn, đột nhiên hỏi:



- Bàng Tam Lang có bằng lòng đem Hắc kỳ tiễn đội nhập vào bộ khúc của ta không?



- Hả?



- Hắc Kỳ tiễn đội tạm lưu Ngự Doanh, trong thời gian ngắn không ảnh hưởng gì.



Nhưng lâu dài khó tránh người khác sẽ nghi ngờ. Dù sao binh mã của Tam Lang quá tinh nhuệ, dễ gây chú ý cho người khác.



Nếu nhập vào Mưu Đà Cương thì người khác sẽ không thể biết được.



Cho dù có người hỏi tới thì cũng có lý do để thoái thác, mà các huynh đệ cũng có thân phận quang minh chính đại.



- Nhưng Tiểu Ất đang có một ngàn người, tự nhiên dôi ra hai trăm người...



Ngọc Doãn cười:



- Với Điện Tiền Ti mà nói, hai trăm người thì có sao chứ?



Cấm quân Đông Kinh hiệu là Bách Vạn, tuy nói nay đã hơn mười vạn, nhưng vẫn là một con số lớn, hai trăm người với hơn mười vạn người, thật sự chẳng đáng kể gì. Cao Cầu nếu có thể nuốt vào một ngàn người, thì nào có để ý tới hai trăm người kia.



Bàng Vạn Xuân cười nói:



- Nếu được nhập Cấm quân thì là tốt nhất rồi.



- Vậy thì lại muốn Thiếu Dương đêm nay vất vả biên danh sách, có điều tên cũ của Tam Lang không thể dùng lại nữa.



Bàng Vạn Xuân nói:



- Ta vốn không phải tên là Bàng Vạn Xuân, có điều sau khi theo Phương nghịch thì không dùng tên mình để tránh ô danh tổ tiên. Tên thật của ta là Bàng Chân, nếu hiện giờ theo Quan gia thì hãy khôi phục lại tên này đưa vào danh sách...