Tống Thì Hành

Chương 35 : Cả đời cả kiếp đi theo huynh (thượng)

Ngày đăng: 01:46 20/04/20


Trước mắt đã biết Yến Nô có Toái Ngọc Thủ, Yến Tử phi, công phu cước Diệp Lý Tàng Hoa Uyên Ương trong người. Nhưng cụ thể nàng còn biết gì nữa thì Ngọc Doãn không rõ lắm.



So tài với nàng, chẳng phải là muốn ăn đòn sao?



- Thế nào, tiểu Ất ca sợ à?



- Sợ? Ai bảo thế? Ta không sợ.



- Cứ quyết định như vậy đi. Từ hôm nay trở đi…



- Hôm nay sẽ bắt đầu sao?



Ngọc Doãn buột miệng.



- Sớm bắt đầu một ngày thì thêm một phần thắng.



Yến Nô đứng dậy thu dọn bát đũa, vừa tỏ ra cẩn thận, lại vừa nghiêm túc nói. Chỉ có điều, bộ dạng mềm mại kia của nàng không thể nào nhìn ra được vẻ nghiêm nghị. Ngọc Doãn không dám tranh luận, chỉ tỏ vẻ mặt đau khổ đồng ý.



Hai mươi hai tháng hai, Ngọc Doãn đã trọng sinh năm Tuyên Hòa thứ sáu được một tháng.



Tiếng tăm của cửa hàng Ngọc gia trong thời gian này vì đủ các loại nguyên nhân nên tiền lời cũng không tệ, tính toán hết thì được khoảng năm mươi quan tiền. Đấy còn là sau khi lầu Bạch Phàn đã cắt đứt kinh doanh buôn bán thịt chín, nếu không thì còn có thể thêm ra được mấy quan tiền.



Nhưng Ngọc Doãn và Chu Yến Nô đều không có cảm giác vui vẻ, ngược lại cảm thấy nặng trịch trong lòng.



Cực khổ vất vả chỉ được năm mươi quan?



Khoảng cách đến con số ba trăm quan tiền thật là quá lớn!



Còn lại hơn hai trăm quan kia từ đâu mà có? Nếu không nghĩ biện pháp thì chỉ sợ đến tháng sau cũng chỉ được chừng một trăm quan. Ngồi bên cạnh bàn, hai vợ chồng nhìn vào trong hộp Tuyên Hòa thông bảo, không hẹn mà cùng thở dài.



- Tiểu Ất ca, nên làm thế nào mới được?



Yến Nô có chút nản lòng, nói chuyện uể oải.



Ngọc Doãn sờ cái mũi, cố gắng điềm tĩnh nói:



- Cửu nhi tỷ đừng nản lòng. Còn ba mươi ngày, vẫn có thể nghĩ ra biện pháp.



***



Đào đã ra trái.
Trong thời gian này, hắn luôn luôn cố gắng cảm nhận linh hồn bên trong Kê Cầm. Vì chuyện này mà hắn mất ăn mất ngủ. Sự ồn ào náo động ở phủ Khai Phong, đối với Ngọc Doãn mà nói chỉ là sự tầm thường. Ngay cả Yến Nô và Trương nhị tỷ muốn đi chợ đêm du ngoạn buổi tối, hắn cũng không muốn đi theo, mà lại ở nhà cẩn thận nghiền ngẫm.



Két.. Két…



Tiếng đàn bỗng dưng vang lên, đột nhiên dừng lại.



Ngọc Doãn đột nhiên nghe được một trận cười như chuông bạc, vội vàng đi ra khỏi cửa thì thấy Yến Nô và vợ chồng Trương nhị tỷ, Dương Nhập Cửu đang vui vẻ đi vào cửa sân.



- Tiểu Ất ca còn chưa đi nghỉ?



- À, lát nữa ta sẽ đi nghỉ. Đúng rồi, ngày mai không cần phải đi làm, ta đã báo cho đám người tiểu Thất biết rồi.



- Không làm?



- Đúng vậy!



Yến Nô vội vàng tiến lên, nhẹ giọng hỏi:



- Tiểu Ất ca, nếu không làm việc, chẳng phải là sẽ trì hoãn việc kinh doanh sao?



- Tranh thủ lúc nhàn rỗi mà thôi. Dù sao một ngày làm việc cũng không thay đổi được đại sự.



Đúng rồi, không phải Cửu Nhi tỷ vẫn nói là muốn xem nghi thức của hoàng gia sao? Một năm mới có một lần, cơ hội khó có được. Vậy không bằng ngày mai ta cùng muội đi ra hồ Kim Minh xem. Vừa lúc ta cũng rất hiếu kỳ với nghi thức kia.



Yến Nô còn định nói thêm gì đó, nhưng trong đầu đột nhiên lại vang lên những lời nói của Trương Nhị tỷ.



Lời đã tuôn ra đến khóe miệng nhưng lại nuốt vào trong.



Bây giờ tiểu Ất ca là người chủ gia đình, nếu như hắn nói như vậy thì tất nhiên là có đạo lý của hắn.



Làm thê tử, chỉ cần yên lặng, làm tốt bổn phận của mình là tốt rồi.



Bổn phận?



Chẳng biết tại sao, lúc này nghĩ đến hai chữ đấy, Yến Nô lại đỏ mặt lên rồi lập tức cúi đầu.



Bản thân mình, làm sao làm tròn bổn phận thê tử đây…



Trong thâm tâm nàng không ngừng khích lệ mình. Nhưng càng nghĩ lại càng khiến mặt nóng lên, cả người nóng ran. Mười sáu tuổi, đã là độ tuổi chớm biết yêu, mà nữ tử thời cổ đại có sự dậy thì sớm hơn.