Tống Thì Hành

Chương 356 : Tướng dạ (4)

Ngày đăng: 01:51 20/04/20


Thanh âm rất quen tai.



Ngọc Doãn hơi sửng sốt, liền đi ra đại sảnh, đứng ở trên hiên cửa nói:



- Cao nương tử, là ai tìm ta vậy?



- Tiểu Ất ca nay phát đạt nên không nhận ra cố nhân thành Khả Đông năm ngoái sao?



Tiếng nói chưa hết, Ngọc Doãn đã thấy một người mặc hắc bào, đầu đội khăn vuông từ bên ngoài đi vào.



Người này cao chừng 180cm, râu ngắn, vẻ mặt phấn chấn.



Ngọc Doãn nheo mắt lại, sau một lúc lâu bất ngờ reo lên:



- Oán Ca, là ngươi sao, ha hả, thật sự là ngươi!



Ngọc Doãn không xa lạ gì người đàn ông bên ngoài cửa.



Trên thực tế, khi nghe gã nói là cố nhân thành Khả Đôn thì Ngọc Doãn cũng đã đoán ra thân phận của đối phương.



Nhâm Oán là người đã thu nhận và giúp đỡ người Hán ở phủ Thái Nguyên, sau đó còn cùng Ngọc Doãn hộ tống Dư Lê Yến đi tới thành Khả Đôn, đồng thời còn cùng Ngọc Doãn kề vai chiến đấu, dốc hết sức đẩy Dư Lê Yến lên địa vị Nữ Cương thiên mệnh Tây Liêu. Ngọc Doãn vui sướng bất ngờ hai ba bước chạy tới kéo tay Nhâm Oán:



- Oán Ca, sao ngươi lại tới đây? Đến khi nào vậy?



- Được tin của Tiểu Ất thì đến ngay lập tức.



Nhâm Oán cười đôn hậu trong ngôn ngữ toát lên vẻ trầm tĩnh.



Ngọc Doãn nghe thế đã hiểu nguyên do, liền kéo tay Nhâm Oán đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói với Cao nương tử:



- Cao Nương tử dẫn Hồng Nô ra ngoài mua chút rượu và thức ăn về, ta muốn cùng Oán ca không say không nghỉ.



Ngụ ý là: ta muốn nói chuyện chính sự. Ngươi chớ đến quấy rầy.



Sao Cao nương tử không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn vội đáp ứng dẫn Nhuế Hồng Nô đi ra cửa.



Mà Ngọc Doãn thì dẫn Nhâm Oán lên lầu hai.



Ngồi xuống thư phòng, rót cho Nhâm Oán một chén nước ấm:



- Oán ca, dạo này khỏe chứ?



Nhâm Oán cười:




Buôn bán ngựa nhập Trung Nguyên?



Nhâm Oán do dự một chút, trầm giọng nói:



- Việc này ta không thể làm chủ, ta cần phải quay về rồi mới có thể thương nghị tiếp.



- Ngoài ra còn một việc khác nữa...



- Mời nói!



Ngọc Doãn nhìn Nhâm Oán, do dự.



Hắn không biết sau khi nói ra điều kiện thì Nhâm Oán sẽ có phản ứng gì.



Nhưng nếu không nói, thì cảm thấy không thoải mái, suy xét mãi, hắn cắn răng, thấp giọng nói:



- Không biết hiện nay thực lực quân đội Tây Châu như thế nào?



Thần sắc Nhâm Oán căng thẳng đầy đề phòng nhìn Ngọc Doãn.



- Ý Tiểu Ất là....



- Nếu có thể, ta hy vọng Yến tử có cơ hội thích hợp có thể xuất binh ra Mạc Bắc.



- Trợ giúp lão Triệu quan gia sao?



Ngọc Doãn gật đầu.



Nhâm Oan day day gò má, cười khổ nói:



- Việc này ta cũng không làm chủ được. Nếu là giúp Tiểu Ất, có lẽ còn được, nhưng ngươi cũng biết, Vương thượng hận thấu xương lão Triệu quan gia. Lúc trước nếu không phải lão Triệu quan gia câu kết với Lỗ tặc, ném đá xuống giếng, thì Đại Liêu ta chưa chắc đã rơi vào cục diện như hôm nay. Chuyện khác đều nói được, nhưng riêng chuyện này, không thể!



Ngọc Doãn sao không biết Dư Lê Yến căm hận Triệu Cát.



Hắn trầm ngâm một chút, liền hạ giọng nói:



- Oán ca khi trở về làm phiền chuyển một lời cho Yến Tử.



Môi hở răng lạnh, nếu thật sự Đại Tống ta xảy ra biến cố, chỉ sợ kế tiếp sẽ là Tây Hạ, rồi là Tây Châu...Thời khắc hiện giờ nên dứt bỏ ân oán, cùng nhau bắt tay. Nếu Yến tử thật sự muốn hưng phục Đại Liêu, nên cần thể hiện ý chí.



Nhâm Oán ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu tán thành.