Tống Thì Hành

Chương 357 : Tướng dạ (5)

Ngày đăng: 01:51 20/04/20


Mở ra thương lộ Tây Châu không phải là chuyện đơn giản.



Hơn nữa đây cũng không phải là chuyện cá nhân của Ngọc Doãn mà còn liên quan đến Lê Đại Ẩn, Liễu Thanh. Cho nên, sự tình cực kỳ phức tạp, nhất định phải bàn bạc nhiều lần. Dưới sự giới thiệu của Ngọc Doãn, Nhâm Oán gặp Liễu Thanh trong quân trại Mưu Đà Cương.



Đừng nhìn Nhâm Oán nay là người trong quân nhưng từ nhỏ gã đã theo Nhâm lão công sống ở Thái Nguyên, vô cùng tinh thông việc kinh doanh.



Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Dư Lê Yến phái gã tới đây.



Về việc hợp tác với thương nhân Đại Tống, mặc dù là có Ngọc Doãn ở đó nhưng nếu không hiểu việc thì không thể làm gì được.



Nhâm Oán ở lại Khai Phong bảy ngày, hơn mười lần gặp gỡ Liễu Thanh cuối cùng đã đạt thành hiệp nghị. Khi hiệp nghị đã thành, Nhâm Oán liền cáo từ Ngọc Doãn. Thời gian gấp vô cùng bức bách, gã nhất định phải mau chóng trở về Tây Châu báo cáo và tiến hành liên lạc với Tây Hạ, khơi thông thương lộ, để hàng hóa có thể thông suốt. Việc này cũng phải chuẩn bị chu đáo, cũng may quan hệ Tây Liêu và Tây Hạ cùng mật thiết, cho nên cũng sẽ không trở thành vấn đề chính yếu.



Vấn đề chủ yếu vẫn là Dư Lê Yến có xuất binh tương trợ không?



Ngọc Doãn thấp thỏm trong lòng nhưng vào lúc này đã không chấp nhận hắn tiếp tục do dự nữa.



Cuối tháng 10 năm Tuyên Hòa thứ 7, Tây Lộ quân Nữ Chân dưới sự chỉ huy của Tả phó Nguyên soái Hoàn Nhan Tông Hàn lấy Bồ Sát Thạch Gia Nô làm tiên phong, công phá phòng tuyến Sóc Châu, trực tiếp bức Đại Châu. Cùng lúc đó Đông Lộ quân do Hoàn Nhan Tông Vọng suất lĩnh đánh vào Yến sơn phủ.



Ngọc Doãn rơi vào đường cùng, chỉ có thể dặn dò Nhâm Oán lần nữa.



Mà Nhâm Oán cũng tỏ vẻ sẽ hết sức thuyết phục Da Luật Dư Lý Diễn xuất binh...



Gã tuy là võ quan Tây Liêu, dù được người Liêu nuôi dưỡng nhưng trong xương cốt vẫn là một người Hán.



Đầu tháng mười một năm Tuyên Hòa thứ bảy, nhóm vật tư đầu tiên bắt đầu vận chuyển từ Hàng Châu mang đến Tây Châu. Đồng thời Liễu Thanh cũng áp giải đồ quân nhu cùng Nhâm Oán khởi hành, đi tới Tây Châu.



Đứng ở trên Mưu Đà Cương nhìn đoàn xe trùng trùng điệp điệp hành tiến đi lên phía Tây, trong lòng Ngọc Doãn trăm mối suy nghĩ.



Không biết Tây Châu thương lộ này có thể trở thành một con đường sống của Đại Tống ta hay không?



***



Sau khi tiễn bước Nhâm Oán, Ngọc Doãn cũng không hề thấy thoải mái.



Quân trại Mưu Đà Cương không có việc gì nữa, đều đã có Trần Đông Ngưu Cao Đổng Tiên và Bàng Vạn Xuân xử lý. Chỉ có điều vào thời tiết này Hoàng Thường lại ngã bệnh, hơn nữa bệnh tình cực kỳ nghiêm trọng. Phải biết rằng, Hoàng Thường đã là qua tuổi bát tuần rồi.



Trong lịch sử lúc này thì ông phải đang dưỡng lão tại Nghi Hoàng phủ châu, nhưng mà nay vẫn ở tại Khai Phong giúp Ngọc Doãn.



Tuổi đã lớn, một khi sinh bệnh thì sẽ vô cùng nghiêm trọng.



An Đạo Toàn sau khi khám và chữa bệnh cho Hoàng Thường xong thì cũng lộ vẻ khó xử.



- Tiểu Ất, vẫn nên chuẩn bị đi.



- Ý An thúc phụ là gì vậy?



An Đạo Toàn cười khổ nói:


Ngọc Doãn nghe xong không khỏi mỉm cười.



Hắn vươn tay, xoa đầu Yến Nô:



- Đừng nghĩ nhiều nữa, không có gì đâu.



- Tiểu Ất ca, huynh đừng gạt nô.



Nô đã ở bên huynh lầu rồi, thái độ huynh như nào nô hiểu ngay, tình hình chắc chắn là không tốt rồi. Tiểu Ất ca, rốt cuộc là tình hình như nào? Cứ nói nô biết để nô sớm chuẩn bị, đừng để nước đến chân mới đi chuẩn bị, chỉ sợ lúc đó đã muộn rồi.



Nụ cười trên mặt Ngọc Doãn tắt dần.



Thật lâu sau, hắn thở dài:



- Nói thật, thế cục hiện nay như nào ta cũng không rõ lắm.



Chỉ có điều cảm thấy thành Khai Phong sớm muộn gì sẽ phát sinh chiến loạn. Muội nên chuẩn bị tích trứ nhiều lương thực trong nhà, nếu chiến sự một khi mở ra, ta sợ giá lương thực sẽ còn tăng cao hơn. Còn nữa, bên cửa hàng tạm thời đóng cửa đi, trong khoảng thời gian này không kinh doanh gì nữa. Mặt khác, bảo đám người Hoắc Kiên chuẩn bị chút đi, cũng đừng để lúc rối loạn mới cuống lên.



Nghe nói Khai Phong sắp phát sinh chiến sự, sắc mặt Yến Nô lập tức trắng bệch.



- Tiểu Ất ca, thật sự sẽ có chiến sự sao?



- Chỉ sợ là không tránh khỏi...



Yến Nô không nói năng rườm rà lập tức đứng lên.



- Cửu Nhi tỷ định đi đâu vậy?



- Nô đi tìm lão Cao, bảo huynh ấy đi mua nhiều lương thực về.



Nói xong, Yến Nô như gió lao ra ngoài làm Ngọc Doãn bật cười lắc đầu.



Yến Nô này đúng là hấp tấp mà.



Nghĩ đến đây, hắn chuẩn bị đi vào nhà, thăm Hoàng Thường, nào ngờ đúng lúc này lại nghe cửa sân có động to, chỉ thấy Cao Nghiêu Khanh thần sắc kích động, gần như là lảo đảo chạy vào sân:



- Tiểu Ất, việc lớn không hay rồi!



- Nha nội, sao vậy?



Cao Nghiêu Khanh sắc mặt xanh mét, còn lộ vẻ tức giận.



- Lúc nãy nhận được tin tức phủ Yến Sơn thất thủ rồi.



- Hả?



- Quách Dược Sư ở phủ Yến Sơn xé kỳ tạo phản, bắt Thái Tĩnh và một đám quan viên, mở thành đầu hàng Lỗ tặc. Yến sơn phủ… Yến sơn phủ.. Yến sơn phủ cùng với huyện Chúc Châu đã rơi vào tay Lỗ tặc rồi!