Tống Thì Hành

Chương 358 :

Ngày đăng: 01:51 20/04/20


Quách Dược Sư phản rồi!



Hai năm trước là Trương Giác hàng Tống, kết quả bị Hoàng đế Huy Tông bán đứng.



Nhìn chuyện này như là bình thường, nhưng ai có thể nghĩ sẽ gây thành một trận tai họa cho sau này. Thời đại này đã không phải thời đại Quân lựa chọn thần mà thần cũng lựa chọn quân”. Quân muốn thần chết, thần không thể không chết sớm đã trở thành khuôn vàng thước ngọc rồi. Trương Giác vốn là người Hán, nguyên nhân vì không muốn quy thuận Nữ Chân cho nên mới nâng thành hiến hàng. Nhưng Hoàng đế Huy Tông lại bị người Nữ Chân bức bách, cuối cùng giao cha con Trương Giác vào tay người Nữ Chân.



Có lẽ trong mắt Hoàng đế Huy Tông, việc này không quan hệ đến đại cục.



Có lẽ trong mắt những đại thần trong triều kia Trương Giác chỉ là một người Hán Yến Vân quy thuận mà thôi, không đáng quý trọng.



Không ngờ hành động này lại làm lạnh lòng những hàng thần từ Liêu quốc.



Quách Dược Sư cũng là một trong số đó, nên cho dù được Hoàng đế Huy Tông tín nhiệm, trong lòng y vẫn thủy chung tồn tại một nỗi lo lắng.



Lão Triệu gia nay có thể bán đứng Trương Giác, ngày mai có thể bán đứng mình!



Quách Dược Sư trải qua bao cân nhắc, cuối cùng quyết ý phản Đại Tống. Nực cười chính là, trên dưới cả triều lại không hề cảm nhận được điều đó, dù là Hoàng đế Huy Tông đã phái Đồng Quán ra thăm dò nhưng Quách Dược Sư lại ôm đùi Đồng Quán gọi “Cha” thì lập tức bình yên vô sự.



Mà nực cười hơn chính là, người Nữ Chân lại lấy Trương Giác làm cớ để xuất binh.



Chỉ sợ lúc trước Hoàng đế Huy Tông giao cha con Trương Giác ra, cũng không ngờ một hàng thần nho nhỏ lại mang đến tai họa như thế...



***



Trong Thành Khai Phong đã loạn.



Tin tức Quách Dược Sư đầu hàng khiến Đông Kinh vốn gần như là yên bình lập tức sôi trào lên.



Hoàng Thường sau khi nghe vậy tức giận hộc máu tươi, mắng chửi:



- Quốc tặc Quách Dược Sư, thật sự đáng chém thành ngàn mảnh!



Mắng xong ông liền hôn mê bất tỉnh.



Ngọc Doãn kinh hãi vội gọi An Đạo Toàn đến chẩn trị cho Hoàng Thường.



Mãi cho đến lúc đêm muộn Hoàng Thường mới tỉnh lại, nhưng cả người suy sụp, tinh thần lô vẻ chán nản.



Ngọc Doãn vất vả lắm mới hầu hạ Hoàng Thường nằm ngủ thì trời đã tối hẳn.



Gió lạnh từ ngõ Quan Âm gào thét thổi tới làm lòng người nảy sinh cảm giác buồn bã.


Sắc mặt Chu Mộng Thuyết hơi biến đổi, ánh mắt nhìn Trần Đông không chút thiện cảm.



Mà Trần Đông lại không chút để ý, chỉ cười với gã, rồi kéo Ngọc Doãn ra khỏi phòng khách.



- Thiếu Dương, sao vậy?



- Tiểu Ất có biết vì sao bọn họ tìm ngươi không?



- Không biết...



Trần Đông thở dài, thấp giọng nói:



- Bọn họ là muốn tìm người chịu tội thay.



- Hả?



Ngọc Doãn ngẩn ra, hỏi vội:



- Thiếu Dương chỉ giáo cho?



- Tiểu Ất cũng biết Tuần san thời đại Đại Tống này nay là tờ báo đứng đầu Khai Phong.



Lực ảnh hưởng của nó vô cùng to lớn, không gì có thể sánh được. Chỉ có điều, chuyện này quá mức khiến người ta lo sợ, nếu như thành công thì không sao, nhưng nếu không thành công... Chu Mộng Thuyết là kẻ gan lớn, xưa nay không hề sợ chết. Hắn ta dám viết bài thì hẳn cũng đã nghĩ chắc chắn sẽ bị chết.



Nhưng nếu thất bại, Tiểu Ất sẽ gặp nguy hiểm.



Nhị Thập Lục Lang, bao gồm Đông cung tuyệt đối sẽ không ra mặt nói hộ Tiểu Ất, thậm chí có thể sẽ giẫm lên một cước, khiến Tiểu Ất thân vùi trong cảnh vạn kiếp bất phục. Đến lúc đó, không chỉ một mình Tiểu Ất gặp nguy hiểm, mà Cửu Nhi tỷ và Tiểu Cửu đều rất nguy hiểm.



Chẳng trách!



Ngọc Doãn hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.



Trên đời này, không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có bao nhiêu lợi ích...Chẳng sợ Ngọc Doãn hiện đang đứng về phía Đông cung, nhưng ở ích lợi trước mặt, không có gì là không thể bán đứng. Không thể ngờ chuyện này đến cuối cùng vẫn tính kế đẩy lên đầu hắn.



Chỉ có điều, Chu Mộng Thuyết cũng tốt, Chu Huyến cũng thế, bao gồm Triệu Hoàn đều sẽ không nghĩ tới Ngọc Doãn đã sớm biết kết quả của việc này rồi.



Nếu có thể nhân cơ hội này kiếm chút tiền thì cũng không tệ.



Ngọc Doãn nhắm mắt lại, một lát sau đột nhiên cười:



- Nếu Thái tử có thể làm được Thiên tử bảo vệ quốc môn, là quân vương xã tắc, thì ta cũng đánh bạc một lần, nào có ngại gì!