Tống Thì Hành

Chương 361 : Giết ngũ tặc (1)

Ngày đăng: 01:51 20/04/20


Lý Cương đi rồi lại làm cho Ngọc Doãn lâm vào trầm tư.



Những lời lúc Lý Cương lúc gần nói ra không hề nghi ngờ là tín hiệu giải hòa của phái chủ chiến trên triều đình phát ra đối với Ngọc Doãn.



Nhưng nguyên nhân?



Ngọc Doãn không cho rằng những người Lý Cương coi trọng tài học của hắn.



Gần hai năm qua, Ngọc Doãn bộc lộ tài nghệ âm nhạc, mà cho dù là tứ nghệ quân tử là cầm kỳ thư họa thì trong mắt những người Lý Cương chỉ là một biểu hiện thái độ cá nhân. Thái Kinh thi họa tuyệt luân, nhưng chẳng phải cũng bị mắng là cẩu huyết lâm đầu sao? Đám người Lý Cương này không những là người theo chủ nghĩa không tưởng, mà đồng thời còn là người theo chủ nghĩa hiện thực, nên chưa chắc đã coi hắn vào mắt.



Mà Ngọc Doãn chỉ là một Chỉ huy sứ lục phẩm.



Cho dù hắn thuộc phái Tân hoàng thì sao chứ, cũng chỉ là một người ngoài mà thôi.



Ngọc Doãn thật sự không cho rằng đám người Lý Cương thật sự chấp nhận mình. Sở dĩ họ phát ra tín hiệu này tất nhiên là có mưu đồ.



Càng nghĩ Ngọc Doãn càng cảm thấy đám người Lý Cương sở dĩ đưa ra tín hiệu như vậy gốc rễ vẫn là từ Tuần san Thời đại Đại Tống kia. Đúng như lời Lý Cương nói, Tuần san thời đại Đại Tống có tiếng nói rất lớn, chẳng sợ hiện giờ Khai Phong có bao nhiêu tòa báo, nhưng luận lực ảnh hưởng thì Tuần san thời đại Đại Tống vẫn là chiếm vị trí độc tôn. Chẳng phải những bài viết ở trên Tuần san thời đại Đại Tống đã khiến Hoàng đế Huy Tông quyết định truyền ngôi đó sao. Ngọc Doãn là người sáng lập ra Tuần san thời đại Đại Tống, cho dù hắn đã giao cho Hoàng thất, nhưng trước sau hắn vẫn có lực ảnh hưởng khó có thể giải thích đối với Tuần san thời đại Đại Tống.



Đám người Lý Cương chính là coi trọng thứ này!



Nghĩ thông suốt nguyên do trong chuyện này, Ngọc Doãn thấy thoải mái lên nhiều.



Ta chẳng sợ bị các ngươi lợi dụng, chỉ sợ ta không có gì để các ngươi lợi dụng thôi. Trên thực tế, sự việc này có lợi có hại! Đám người Lý Cương muốn lợi dụng Ngọc Doãn, trái lại Ngọc Doãn cũng có thể lợi dụng lực ảnh hưởng của đám người Lý Cương để gia tăng lợi thế của mình.



Sau khi tiễn bước Lý Cương, Ngọc Doãn tiếp tục ở lại trong nhà giữ đạo hiếu với Hoàng Thường.



Đợi qua đầu thất, Hoàng Thường nhập táng thì mới thật sự xem như là xong việc.



Mà trong thời gian bảy ngày, Ngọc Doãn không định rời khỏi Đông Kinh đến làm việc tại Mưu Đà Cương.



Hơn nữa, quân trại Mưu Đà Cương trải qua mấy tháng chỉnh đốn, trên đại thể đã hoạt động đi vào quỹ đạo. Công việc cụ thể đã có đám người Trần Đông, Bàng Vạn Xuân, Đổng Tiên, Ngưu Cao phụ trách, nếu không có việc lớn gì thì căn bản Ngọc Doãn không cần lo lắng. Mà Ngọc Doãn thì sao? Hắn cũng tự biết mình, hiểu rõ bản lĩnh của mình, càng không muốn phá vỡ hệ thống mà hắn vất vả lắm với tạo thành được, nên cũng sẽ không tùy ý nhúng tay vào.



Khi đám người Trần Đông đến bái tế, Ngọc Doãn dặn dò một hồi.


Nói rằng nay Lỗ tặc ngông cuồng sắp đánh tới Khai Phong, mời hắn triệu tập hương dũng, nghĩ cách tới cứu viện.



Cao Thế Quang và Điền Hành Kiến vào gặp nhau vài lần, đương nhiên biết tìm Điền Hành Kiến như thế nào.



Vì thế ông liền nhận thẻ bài, gật đầu xoay người đi.



Lúc này Ngọc Doãn mới yên tâm, ngồi trên linh đường, nhìn linh vị Hoàng Thường mà ngơ ngác thẫn thờ...



Bên ngoài phòng trời đông giá rét.



Trong phòng lại ấm áp như mùa xuân.



Lửa than bừng bừng trong chậu than, thỉnh thoảng phát ra tiếng tí tách.



Yến Nô cũng bận rộn một ngày nên sau khi được Ngọc Doãn khuyên bảo thì đã ôm Ngọc Như lên lầu nghỉ ngơi. Một mình Ngọc Doãn ngồi trong linh đường trông coi cũng quá mệt mỏi, khi đến giờ tý thì mơ màng ngủ. Trong lúc đang ngủ, hắn đột nhiên mở bừng mắt, cũng không quay đầu mà lật tay ngược lại bắt lấy, chỉ thấy đằng sau có tiếng thét kinh hãi.



-Dương nương tử?



Lúc này Ngọc Doãn mới nhìn rõ Dương Kim Liên đang cầm một chiếc áo đi tới nhưng lại bị hắn làm cho giật mình, chiếc áo kia rơi xuống đất, nàng đỏ mặt hạ giọng nói:



- Nô thấy Tiểu Ất ca đang ngủ, lo trời lạnh nên mang áo tới.



Ngọc Doãn thở phào, mỉm cười.



- Dương nương tử thứ tội, là do ta dọa nương tử sợ.



Hắn nhặt áo bông lên choàng vào người.



Dưới ánh nến, hắn cúi xuống nhìn áo choàng thấy đường khâu tỉ mỉ tinh xảo, không phải là Yến Nô làm.



- Áo choàng này...



- Trước đó nô thấy Cửu Nhi tỷ mua vài bông còn thừa một chút...lại thấy trời lạnh nên nô may một cái.