Tống Thì Hành

Chương 362 : Giết ngũ tặc (2)

Ngày đăng: 01:51 20/04/20


Trong linh đường chỉ còn lại hai người là Ngọc Doãn và Dương nương tử.



Ngọc Doãn đứng lên khơi đèn đầu to hơn.



Rồi hắn lại cầm kìm gắp hai cục than bỏ vào chậu than, ngồi xuống, sau một lúc do dự thì hạ giọng nói:



- Có một chuyện mà ta vẫn chưa nói lời cảm tạ với nương tử.



Lúc trước nếu không có Dương nương tử trượng nghiã, giúp đỡ che giấu ta với nha môn thì chỉ sợ ta đã gặp cảnh lao ngục tai ương rồi.



Sắc mặt Dương Kim Liên không khỏi buồn bã.



Nàng ngồi xuống, khẽ nói:



- Nô chỉ là một phụ nhân, không hiểu cái gì gọi là đại nghĩa.



Lúc ban đầu, nô thật sự rất giận hận Tiểu Ất ca. Mặc kệ thế nào thì phu quân nô cũng chết trong tay Tiểu Ất ca. Nhưng sau khi nô vào đại lao phủ Khai Phong, đã nghĩ rất nhiều, nếu không có Tiểu Ất ca, chỉ sợ nô còn sống không bằng chết. Bởi nghĩ như vậy, nô đã không còn oán hận Tiểu Ất ca nữa, chỉ tại nô số mệnh không tốt, thật không hiểu sao Đại Lang lại điên cuồng như thế.



Trong mắt nàng toát lên tia bi thương.



Ngọc Doãn cũng không biết nên khuyên bảo nàng thế nào, chỉ biết ngồi bên cạnh nàng, yên lặng.



Sau một lúc lâu, hắn hạ giọng nói:



- Lúc này cục diện bất ổn, nương tử có tính toán gì không?



- Tiểu Ất ca, Lỗ tặc kia...thật sự lợi hại thế sao?



Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, cười khổ nói:



- Không sợ đối thủ là thần, chỉ sợ đội hữu là heo. Lỗ tặc đương nhiên hung hãn, nhưng không phải là không thể chiến thắng. Chỉ có điều...bài trừ ngoài còn cần an nội, cung vua không yên, chỉ sợ cũng dữ nhiều lành ít.



- Cung vua?



Dương nương tử mở to hai mắt:



- Tiểu Ất ca là nói Quan gia?



- Quan gia chỉ là một phương diện, phương diện khác là lực lượng tả hữu các phái trên triều đình.



Đám người Lý Bá Kỷ là trung thần, nhưng so với đối thủ của bọn họ thì có vẻ như thủ đoạn của họ không đủ, bàn suông lại có thừa. Ta chỉ sợ cuối cùng Quan gia mềm tai bị những người đó cổ động, kết quả là tất cả cố gắng đều trở nên vô nghĩa mà thôi.



Hắn nói ra rất nhiều điều giấu ở trong lòng mà trước đó không dám nói ra.



Hôm nay không biết tại sao lại ở trên linh đường lại nói rất nhiều.



Dương Kim Liên không hiểu được hết, nhưng nàng lại dùng ánh mắt kính nể nhìn Ngọc Doãn.




- Chưa có tin về?



- Là mơ hồ không đáp hay là không trả lời?



- Không trả lời.



Ngọc Doãn đứng ở trước linh Hoàng Thường, nhắm mắt trầm tư.



Một lát sau, hắn cười khổ:



- Không hồi đáp, tức là đồng ý.



- Hả?



- Ta nghe người ta nói, Quan gia khi còn ở Đông cung thì đám người Chu Miễn, Thái Kinh, Lý Ngạn từng nhiều lần dâng tấu xin Thái thượng Đạo Quân phế lập Thái tử.



Quan gia mặc dù không nói gì nhưng không có nghĩa là ông ta không ghi nhớ trong lòng.



Mà nay trong cung không có phản ứng, tức là đồng ý cách nói ở bài viết này. Bởi vậy mới có chuyện hôm nay in thêm phụ bản, đăng lên nguyên văn.



Nói thật, Ngọc Doãn cũng không nghĩ đến điều này.



Bởi vì hắn quá rõ ràng, thực lực phái nghị hòa nay trên triều đình kinh người bậc nào.



Lúc này nhìn như đám người Lý Cương làm chủ, nhưng căn cơ quá nông cạn. Dùng lời nói không dễ nghe mà nói, là phái nghị hòa thật sự muốn lật đổ đám người Lý Cương cũng sẽ không phí chút sức lực nào. Lúc này hắn nhảy ra tức là sẽ khai chiến với phái nghị hòa rồi.



Nhưng đám người Lý Cương này có công danh, có uy vọng.



Còn mình thì sao?



Ngọc Doãn biết, trong lịch sử Lý Cương mặc dù là chiếm thế thượng phong trên triều đình nhưng không ngừng bị phái nghị hòa công kích.



Lực ảnh hưởng của Tuần san Quan sát Đại Tống vẫn là quá nhỏ, Lý Cương hy vọng Tuần san thời đại Đại Tống nhảy ra làm chim đầu đàn....Vấn đề ở chỗ, Triệu Hoàn cũng biểu thị đồng ý. Ngọc Doãn hiện tại không nhảy ra không được, cũng chỉ đành phải cắn răng nuốt quả đắng này thôi.



Cao Nghiêu Khanh và Chu Huyến nhìn nhau, gật đầu đáp ứng.



Hai người ở linh đường nói chuyện với Ngọc Doãn chốc lát, sau khi bái tế Hoàng Thường xong thì cáo từ ra về.



Ngọc Doãn tiễn hai người đi, nhìn theo bóng hai người lên xe ngựa.



Tĩnh Khang, rốt cuộc tới rồi sao?



Sau khi Triệu Hoàn lên ngôi liền hạ chiếu đặt niên hiệu năm sau là Tĩnh Khang.



Giết lục tặc... Không, chính xác hơn là giết ngũ tặc, chỉ là một tín hiệu của Tĩnh Khang. Ở bên trong cuộc đấu tranh này, phái chủ chiến tuy rằng tạm thời chiếm thế thượng phong, nhưng trong lòng Ngọc Doãn lại hiểu rõ, cuộc chiến giữa mình và phái nghị hòa cũng sắp sửa mở màn rồi.