Tống Thì Hành

Chương 377 : Nhất trượng thanh (1)

Ngày đăng: 01:51 20/04/20


Phong Huống chỉ là Thập Tướng.



Dù gã thuộc Thân quân thị vệ Bộ quân tư Cấm quân trong Tam Nha, nhưng nói cho cùng chỉ là một Thập Tướng.



Thập Tướng là chức vụ gì?



Nói cho đúng đó là một võ quan cơ sở, không có căn cơ thậm chí là võ quan không cấp bậc.



Trong Thủy hử truyện, Vương Tiến, Lâm Xung là giáo đầu tám mươi vạn cấm quân, địa vị vượt xa hơn Thập Tướng, nhưng một người thì bị bức phải mai danh ẩn tích rời xa Đông Kinh, một người thì phải lên Lương Sơn bạc, đầu phục phản tặc. Cho nên nói, Thập Tướng cũng không coi là chức vị có cấp bậc cao gì. Nhưng về phương diện khác mà nói, giáo đầu tám mươi vạn cấm quân có thể nói đi là đi, nhưng Thập Tướng lại không thể. Trừ tác dụng trên mà nói, Thập Tướng mới là bộ phận quan trọng tạo thành cấm quân Tam Nha Đông Kinh.



Cho nên mặc dù địa vị Thập Tướng không bằng giáo đầu, nhưng tác dụng lại cao hơn giáo đầu.



Võ quan cấp thấp này tuy rằng không được coi trọng, nhưng không phải bất cứ kẻ nào có thể ức hiếp...



Phong Huống bị người mang đi?



Cặp mắt Ngọc Doãn lập tức híp lại thành một đường nhỏ, đánh giá Thập Tướng trước mắt này một lượt.



- Là bị ai mang đi?



Thập Tướng kia bị ánh mắt lạnh lùng của Ngọc Doãn nhìn mà trong lòng run lên.



Tuy nhiên, y dù sợ hãi cũng không quá lo lắng Ngọc Doãn sẽ làm khó y, nên cố cười gượng nói:



- Ngọc chỉ huy đi Phàn gia Cương là biết.



Ngọc Doãn cũng không lên tiếng chỉ đánh giá người này.



Ánh mắt đó thật sự làm cho Thập Tướng kia sợ hãi trong lòng, cũng âm thầm hối hận.



Một lát sau Ngọc Doãn đột nhiên cười lạnh một tiếng, vung roi ngựa trong tay lên đánh rơi mũ trên đầu Thập tướng xuống đất.



- Lần sau còn giả thần giả quỷ như vậy thì ta sẽ lấy đầu chó của ngươi.



Ngọc Doãn quát trầm một tiếng, thúc ngựa đi.



Từ trong ánh mắt của Thập tướng này, hắn nhận ra Phong Huống không gặp nguy hiểm gì. Chỉ có điều người mang Phong Huống đi nói cái gì mà mình đào góc tường nhà họ? Lại xảy ra chuyện gì đây? Theo cách nói đó, Phong Huống bị người ta mang đi là người của Bộ quân tư. Tuy rằng Ngọc Doãn không có giao tình gì với Bộ quân tư, nhưng hắn lại không cho rằng Phong Huống có địa vị bậc này ở Bộ quân tư.



Cao Sủng suất bộ, theo sát Ngọc Doãn lao ra khỏi Vệ Châu môn.



Thập Tướng kia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, áo ướt nhẹp dính dán chặt vào lưng.



- Tên này là ai mà ngông cuồng thế?




Ngọc Doãn không kìm nổi liên tục gật đầu, thầm khen: “Võ nghệ Thập Tam Lang càng lúc càng linh hoạt, sắc bén!”



Phải biết rằng, hắn cũng là người trời sinh thần lực, mặc dù dùng đao như từ bản chất thì đấu pháp lại tương tự Cao Sủng.



Mở lớn tất cả, lớn khéo không công...



Loại đấu pháp này đối phó với chiêu số khéo léo của nữ nhân thật sự là chiếm thế thượng phong.



- Thập Tam Lang, chớ có đả thương cô ấy!



- Ca ca yên tâm, ta hiểu mà.



Cao Sủng cười ha ha, thương lớn trong tay cũng theo đó mà thu hồi khí lực. Nào ngờ, ngay lúc y đang phân thần, hai ngựa giao qua, tai nghe một tiếng chuông vang lên đinh đang, cô gái kia đột nhiên nâng đao trên tay, đánh ra một dải lụa Tê ngư vọng nguyệt, dải lụa kia như được đặc chế, một đầu buộc một quả đấm chuông lớn, đánh thẳng tới Cao Sủng.



Cao Sủng hoảng sợ, vội giơ thương đỡ ra ngoài.



Không ngờ cánh tay cô gái rung lên, dây lụa kia lập tức biến thành một linh xà, chuông trượt qua thương lớn, quấn thẳng vào cổ Cao Sủng.



Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh!



Cao Sủng cũng phản ứng kinh người, thương lớn vội vàng dựng thẳng lên.



Dải lụa kia lại đột nhiên xiết chặt, cô gái lập tức kéo, quấn chặt ở cổ Cao Sủng.



Nếu đổi lại người khác thiếu bản lĩnh, khả năng sẽ bị cô gái đó lôi ngã xuống ngựa. Nếu cô gái này thật sự muốn đả thương người, thì không chừng đã kéo đứt cổ rồi. Nhưng Cao Sủng là ai chứ, y cầm thương lớn chặn dải lụa, một tay bắt được dây lụa, miệng hét lớn, túm chặt dải lụa kéo lại. Y muốn đoạt, cô gái kia kéo, vô tình hai ngựa xoay quanh một chỗ.



- Thập Tam Lang thủ hạ lưu tình!



Ngay khi Cao Sủng và cô gái kia giằng co thì từ bên trong rừng một người lảo đảo chạy ra.



Ở sau lưng gã còn đi theo một cô gái, vẻ mặt kinh hoảng.



Ngọc Doãn liếc mắt một cái nhận ra, người nọ là Phong Huống.



Sau khi hơi sửng sốt, hắn định mở miệng bảo Cao Sủng buông tay, lại nghe Cao Sủng hét lớn một tiếng, cánh tay dãn nhẹ, nhưng lại ôm ngang cô gái kia, ngã lăn ra trên đất.



Cao Sủng đúng là kẻ lỗ mãng, nếu thật sự rơi xuống, thì cô gái này sẽ bị thương ngay.



Ngọc Doãn vội nói:



- Thập Tam Lang, thủ hạ lưu tình!