Tống Thì Hành
Chương 378 : Nhất trượng thanh (2)
Ngày đăng: 01:51 20/04/20
Cao Sủng vốn định đánh người ngã, nghe Ngọc Doãn nói vậy, vội thu khí lực, ôm cô gái kia vào trong ngực. Chỉ có điều màn vừa rồi nhìn lại thấy vô cùng mờ ám. Cô gái kia nôn nóng quát to:
- Tên khốn này, còn không buông tay.
Hóa ra Cao Sủng cũng cấp bách mà tay to đang đặt lên ngực cô gái.
Bộ ngực tròn trịa đẫy đà làm y ngẩn ra, nghe cô gái quát, mặt y đỏ lên, vội buông tay, lại nghe cô gái kêu “ối” một tiếng rồi ngã xuống đất.
Lúc này Ngọc Doãn vội xuống ngựa, bước nhanh tới.
Phong Huống kinh hoảng hô:
- Phu nhân, người không sao chứ...
- Còn giả vờ giả vịt, Phong tam lang, nô lại nhìn lầm ngươi rồi.
Thiếu nữ sau lưng Phong Huống đẩy Phong Huống một cái rồi chạy đến bên cô gái kia, đỡ dậy.
Không Ngọc Doãn mở miệng, thiếu nữ liền hướng lại Phong Huống mà mắng:
- Phong Tam Lang, lúc trước ngươi nghèo túng nhập ngũ, nếu không có phu nhân xem trọng bản lĩnh ngươi, chứa chấp ngươi, thì nay ngươi cũng chỉ là một kẻ giang hồ lang thang, khốn khổ. Hiện giờ ngươi được thế, tìm được rồi chỗ dựa vững chắc... Lão gia vừa mất, ngươi lại thăng chức, chẳng coi phu nhân ra gì cả.
Ngươi, ngươi, ngươi... Ngươi cút ngay cho ta!
Phong Huống đỏ mặt tía tai, liên tục khoát tay nói:
- Thu Hương, không phải như vậy, thật không phải là như vậy... Phu nhân, người không sao chứ.
Ngọc Doãn dừng bước lại, mà Cao Sủng vẫn ở trên ngựa như cũ.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Lúc này, cô gái kia đã mở miệng:
- Thu Hương, chuyện này không trách được Tam Lang.
Nàng ngẩng đầu, gỡ khăn che mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, khẽ chào Ngọc Doãn, rồi thánh thót nói:
- Ngọc chỉ huy, mới vừa rồi nhiều có đắc tội, kính xin bỏ qua cho.
Ngọc Doãn gãi gãi đầu, cười khổ:
- Vị phu nhân này, xin hỏi rốt cuộc là có chuyện gì?
Cô gái mỉm cười.
- Nô tên là Yến Ca, là góa phụ của Chỉ huy sứ Thân quân Thị vệ Bộ quân tư Mã Cao.
- Ồ?
- Tiên phu bạc mệnh, trong bất hạnh lại may mắn hôm qua được Ngọc chỉ huy tương trợ, nếu Thái Tử gặp chuyện không may, cả nhà ta khó mà thoát tội được.
Tiên phu mất, nhưng huynh đệ dưới tay huynh ấy lại gặp họa.
Có những người thông kinh tự tìm cửa đi...Tam Lang thì đi theo tiên phu nhiều nắm, từ Hà Bắc đi vào Khai Phong, coi như là huynh đệ của nô. Hắn với Thu Hương tâm đầu ý hợp, vốn qua thời gian nữa thì sẽ gả cho hắn. Thật không ngờ...nô cũng đang lo lắng nếu Tam Lang tiếp tục ở lại Bộ quân tư thì khó mà làm được việc, nhưng nghe hắn nói có quen biết Ngọc chỉ huy, trong lòng nô vui thay cho hắn, nhưng nô lại lo lắng Tam Lang bị lừa, cho nên liền nghĩ thử một chút, để xem tình nghĩa của Ngọc chỉ huy với hắn như nào.
- Nhắc tới, phu nhân nay mới hai mươi ba, mà nay phu quân chết, nửa đời sau này không có ai để dựa vào, thật sự là đáng thương.
Ngọc Doãn nói:
- Tam Lang, nếu phu nhân đối xử với đệ tốt như vậy, sao đệ không suy nghĩ cho cô ấy?
Tương lai nếu có chỗ tốt thì giới thiệu cho phu nhân, dù gì còn đỡ hơn là nửa đời sau cô ấy sẽ khổ cực, không có ai chăm sóc.
Ngọc Doãn vừa nói ra câu này, Cao Sủng đột nhiên thả chậm tốc độ ngựa lại.
Tính ra tuổi Cao Sủng cũng không nhỏ.
Còn có Dương Tái Hưng cũng đã tới tuổi thành gia lập nghiệp. Mẫu thân Cao Sủng, cả mẫu thân của Dương Tái Hưng từng nhiều lần nói với Ngọc Doãn. Mà không phải Ngọc Doãn chưa từng nghĩ tới điều này. Nay Từ Bà Tích đã dọn đến ngõ Quan Âm, quan hệ với Dương Tái Hưng đã có tiến triển, thật sự là nếu không được thì hắn sẽ bỏ ra chút bạc chuộc Từ Bà Tích ra khỏi Phan Lầu.
Tuy nói Phong Nghi Nô đã giải nghệ, nhưng chút mặt mũi này chắc vẫn phải có.
Nhưng còn Cao Sủng thì...Hắn vừa nhìn Vương Yến Ca kia là biết cô gái kia tính cách mạnh mẽ, dựa vào tính tình chất phác của Cao Sủng, nếu muốn theo đuổi Vương Yến Ca, chỉ sợ không phải là chuyện dễ.
Ừm, cũng cần thử một lần.
Tuy nhiên cũng không nên gấp gáp, Mã Cao vừa chết, dù Vương Yến Ca tái giá, cũng cần đợi nàng qua kỳ hạn giữ đạo hiếu mới được.
***
Lúc mọi người trở lại Vệ Châu môn thì đã qua giờ Sửu.
Lúc này, đêm dài vắng người thành Khai Phong đã rất yên tĩnh.
Tông Trạch áp giải hơn năm trăm tù phạm, đã chờ lâu ở đó. Trong đại lao phủ Khai Phong cũng không có nhiều tù phạm như vậy, tuy nhiên nếu tính cả phạm nhân tạm thời giam giữ trong quân phố trong thành thì con số e là vượt quá 500, chỉ có điều thời gian gấp gáp, không thể tập trung được tất cả tù phạm, Tông Trạch cũng chỉ có thể áp giải tù phạm trong đại lao phủ Khai Phong và phạm nhân trong quân phố thành Bắc sương đến.
- Tiểu Ất, không có việc gì chứ?
Thấy Ngọc Doãn, Tông Trạch vội giục ngựa tiến lên hỏi.
Ngọc Doãn cười nói:
- Làm phiền lão đại nhân chờ lâu, không có việc gì, chỉ là một chút chuyện nhà của huynh đệ ta thôi
Phong Huống, ngươi lập tức đi đem binh mã bản bộ tới đây, sau đó theo ta áp giải phạm nhân, cùng nhau đi tới Mưu Đà Cương.
Phong Huống đáp ứng một tiếng, giục ngựa tự đi kiểm kê binh mã.
Thừa dịp này, Tông Trạch kéo Ngọc Doãn sang một bên.
- Tiểu Ất, có một câu muốn nói với ngươi, chỉ có điều không biết có thích hợp hay không.
- Kính xin lão đại nhân chỉ điểm.
- Lý công sắp xếp cũng là coi như chu đáo... Nhưng toàn bộ sự an bài binh mã của hắn được kiến lập trên cơ sở kiềm hãm Lỗ tặc ở Hoạt Châu và Hùng Châu.
.
Ta lo lắng nếu chẳng may binh mã Hoạt Châu và Hùng Châu có gì ngoài dự liệu, thì chỉ sợ Mưu Đà Cương chỗ ngươi sẽ phải đứng mũi chịu sào!